Chương
Trong sẽ có để hương an thần, có công dụng hồ trợ giấc ngủ, trong phòng có còn nhiều hơn. Để làm cho em có một điều kiện thoải mái, lúc em ngủ, anh đã mát xa đầu giúp em. em cũng không dậy, thế là anh xoa bóp cả cơ thể em luôn.”
“Gì cơ? Anh… anh mát xa cho em á?” “Em chăm sóc các con vất vả như vậy, mỗi ngày phải thức giấc nửa đêm tận mấy lần, con khóc lên một tiếng là em sẽ rất căng thẳng. Nhưng các con rất ngoan, anh sợ em cứ như vậy tiếp.
Nếu ở nhà lo những chuyện đó, em vốn dĩ không thể yên tâm đi ngủ, thế là anh dụ em ra ngoài.”
Anh hiếp mắt nói, còn có hơi mơ màng.
“Anh hay thật đấy, mấy đứa nhỏ trong nhà đúng thật ra rất rầy rà, nhưng em không thảm thấy vất vả, ngày nào em cũng rất vui bẻ.”
“Anh không vui.”
Anh nghe vậy, mơi đôi mắt sâu sắc, nhìn lên người cô.
“Anh chẳng vui vẻ chút nào.”
Giọng điệu của anh nặng nề, như một đứa trẻ hờn giận: “Nhìn em vất vả như vậy, mỗi ngày phải vây quanh ba đứa nhóc, anh rất là không vui. Trước kia trong nhà chỉ có hai chúng ta, tất cả sự chú ý của em đều đặt ở trên người anh, bây giờ tất cả đều đặt lên người bọn nhóc. Em không quan tâm đến bản thân, vì bọn nhóc, không ăn lẩu trong nhà, không ăn ngoài lung tung, ngay cả đồ ăn vặt em cũng không ăn.
Đồ ăn vặt anh mua cho em, cũng để đến hết hạn sử dụng, thật là đáng sợi”
“Trước kia là phụ nữa đã có chồng, bây giờ đã làm ẹm, có thể giống nhau sao? Không thể muốn làm gì thì làm.
Phải làm gưa cho các con, không thể bậy bạ.” “Trong mắt anh, em vấn luôn là dáng vẻ lúc mới quen, nCốc nghếch vô tội, chỉ biết ăn thôi. Em muốn làm gì thì làm chuyện đó, chúng ta sống hòa thuận, dạy cho bọn nhỏ một nhận thức đúng đắn, sau này bọn nó sẽ không hư đâu. Trước đây em cũng không cẩn trọng như vậy, bây giờ lại trói buộc bản thân vì mấy đứa nhỏ, quá hà khắc.”
“Nếu em còn như vậy, anh sẽ đứa mấy đứa nhỏ cho ông bà nội, nhờ bà nội trông, qua một thời gian nữa lại đưa cho ông bà ngoại trông.”
“Đừng mà, các con còn nhỏ, đang là thoài điểm cần phải sống cùng ba mẹ để vun đắp tình cảm.”
Cô vội vàng nói.
“Vậy em hứa với anh, song song với việc chăm con, em cũng hông được để mình quá vất vả. Mấy đứa nhỏ là cục vàng của em, thì em cũng là cục vàng của anh. Đừng quên là, trong nhà mình em là số một, các con quan trọng, nhưng trong lòng anh không có ai quan trọng hơn em.”
“Trúc Linh, anh không cần mẹ hiền dâu thảo gì cả, cũng không cần tiểu thư khuê cá gì hết, anh chỉ cần em.”
Anh ôm cô vào lòng thật chặt, giọng nói có vẻ trầm thấp khàn khàn, như là đang tâm sự chuyện gì đó.
Lòng Hứa Trúc Linh lập tức tan chảy, tình yêu Cố Thành Trung dành cho mình, mười năm như một ngày, năm nào cũng như sáng nay.
Mắt cô đỏ hoe, trong đôi mắt ngập tràn nước mắt lờ mờ.
Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Dạ, em hứa với anh, không làm mẹ hiền dâu thảo gì cả. Em chỉ cần làm chính mình, dạy cho các con có nhận thức tốt, là đủ rồi.”