Chương
Ly rượu vang nhè nhẹ cụng vào nhau, vang lên âm thanh véo von.
Chất lỏng lay đọng dưới ánh đèn, như là máu của hai người, đã hòa tan vào cơ thể của người kia từ lâu, không thể nhổ ra được nữa.
Hứa Trúc Linh hơi xúc động, uống hết tất cả rượu trong ly xuống.
“Em uống rượu không được, uống ít thôi.”
“Không, không được, em còn phải kính anh một ly.”
Cô lại lảo đảo một chút: ‘Cảm ơn anh đã bao dung em như ngày đầu suốt mấy năm nay.”
“Chuyện nên làm, anh không cho em, thì cho ai đây?” “Cơ mà… em rất rất yêu anh, trước đây em vẫn luôn không thể nói ra, cảm thấy rất lạ lùng. Nhưng bây giờ… em rất muốn nói nghìn lần vạn lần, sợ anh không biết, em yêu anh…
yêu anh vô vàn. Cảm ơn anh vấn luôn ở bên em, cảm ơn anh đã cưng chiều em như em bé, cảm ơn anh đã ủng hộ em tin tưởng em, cảm ơn anh… đã để cho em gặp anh.”
“Cố Thành Trung, cảm ơn anh đã cho em một gia đình, cho em ba đứa con, khiến em tìm được một Hứa Trúc Linh trọn vẹn.”
€ó lẽ là rượu của đêm nay làm con người ta vô cùng nóng cháy.
Cô rất cảm ơn mình đã gặp được Cố Thành Trung, cuối cùng đã gặp được một người, cưng chiêu mình chẳng cần kiêng nể.
Cố Thành cung thấy dáng vẻ đỏ hoe đôi mắt của cô, kéo cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, sau đóng cúi người dùng đôi môi mình hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô.
“Có lẽ, chúng ta cũng không trọn vẹn, chỉ có khi gặp được nửa kia thích hợp với mình, mới hoàn toàn trọn vẹn.”
Cô uống nhiều, dừa vào lòng ngực anh, đôi tay như ngó sen ôm chặt lấy cổ anh.
Cứ vậy, cứ ôm mãi như vậy, xin đừng lìa xa.
Đêm tay ánh trăng rất đẹp…
Gió cũng dịu dàng.
Sang hôm sau hai người mới trở lại biệt thự, cả đêm không gặp mấy đứa nhỏ, cô nhớ chúng là thật, như Hứa Trúc Linh cũng hiểu rằng, cuộc sống của cô hông phải chỉ là ba đứa nhỏ, cũng phải có bản thân, cũng phải có Cố Thành Trung.
Không thể bỏ rơi ai, không thể bất công với ai, nếu không con đường tình yêu này sẽ thất bại.
Bỏ qua ai cũng không được.
Hai người đang muốn kêu các con, không ngờ bảo vệ gác cổng lại vội vàng bước tới thông báo, sắc mặt vô cùng kích động.
“Ông chủ, bà chủ, ông Tư đã trở lại.”
Ông Tư?
Cố Thành Trung nghe vậy, nhíu chặt chân mày, lập tức đứng dậy nhìn về phía cửa.
Bên ngoài của có một người giống anh y đúc đang lại gần, dáng vóc cũng không hề khác biệt.
Nhưng chỗ khác nhau đó là, thái dương của anh ấy nhiều hơn anh một vết sẹo, dài hơn một lóng tay, kéo dài đến phía sau phần tóc ở thái dương rồi biến mất.
Phó Thiết Ảnh… đã trở lại!