Chương
Cố Thành Trung bước những bước dài xông ra ngoài, không cần nhiều lời, chỉ ôm chầm lấy anh em nhà mình vào lòng, bàn tay to võ vào lưng anh ấy thật mạnh.
Anh chỉ biết, Phó Thiết Ảnh không chết, người anh phái ra ngoài vẫn không có tin tức, nhưng anh cứ có dự cảm, anh ấy không chết. Hiện giờ, cuối cùng anh ấy đã trở lại!
“Rốt cuộc chú đã đi đâu vậy? Nửa năm qua mà chẳng có tin tức gì?”
Cố Thành Trung đánh một cú mạnh lên ngực anh ta, vừa tức vừa sốt ruột.
Phó Thiết Ảnh cười cười, cũng có một cảm giác sống sót sau tai nạn.
Anh ra kể rõ đầu duôi những chuyện đã xảy ra trước đó.
Phó Trác muốn đồng quy vu tận với anh ta, kíp nổ quả bom, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để phóng ra cửa sổ.
Nhảy xuống từ độ cao như vậy, vốn dĩ đã phải đi đời nhà ma, nhưng bên dưới lại có một cái trân nhà, đỡ được một phần lực.
Anh ta rơi ngay trên một chiếc xe tải, thứ được vận chuyển trên thùng xe là chăn bông.
Anh ta vừa ngã xuống thì đã hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại thì đã tới một thị trấn nhỏ ở vùng lân cận Thành phố Yến.
Chủ xe chuyển hàng hóa xong, phát hiện ra trong xe có người, sợ tới mức hồn vía lên mây.
Trông thấy anh ta máu me đầm đìa, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiêu, ông cũng không dám báo cảnh sát, sợ mình nói hai ba câu không rõ ràng, lại gây rắc rối cho bản thân.
Thế là ông đưa Phó Thiết Ảnh tới phòng khám nhỏ, cũng may là người bác sĩ lớn tuổi đó rất giỏi, cứu anh ta trở về.
Nhưng anh cũng bị đập trúng đầu, máu bầm trong não quá nhiều, nên anh bị mất trí nhớ trong thời gian ngắn, cũng không ai biết khi nào thì anh ta lấy lại trí nhớ.
Phó Thiết Ảnh khi vừa mới mở mắt chẳng biết gì về tất cả mọi thứ xung quanh, chuyện gì anh ta cũng không nhớ rõ, nơi sâu thẳm trong trí nhớ lại thường xuyên hiện ra hình ảnh của một cô gái.
Anh không thể nói ra tên, hình bóng trong đầu cũng rất mơ hồ.
Anh chỉ dưỡng bệnh trong nhà của chủ xe, hao mất thời gian hơn ba tháng.
Gia đình của chủ xe cũng không giàu có gì, chữa bện cho anh cũng tốn không ít tiền tiết kiệm.
Sau khi sức khỏe của anh khôi phục, anh liền giúp công việc ở gân đó, giúp đỡ chỉ phí trong nhà của chủ xe.
Anh ta đã từng đến cục cảnh sát, nhưng ở nơi đó cũng không có tin mất tích của anh ta.
Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ chú ý đến tin thời sự, nhưng anh ta cũng không có hứng thú gì để quan tâm đến tin thời gự thế giới, để ý đến chuyện của nước khác.
Vậy nên mới dẫn đến chuyện anh ta bỏ qua nhiều tin tức quan trọng như vậy.
Mãi đến gần đầy, anh đi qua một con đường, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái xém chút đã bị xe tông, anh xông lên trước theo bản năng, thành công cứu được người.
Cô gái kia vô cùng cảm kích, còn nói cho anh ta tin của mình.
“Chu Đình.”
Hai chữ này giống như một trời sấm sét, lập tức đánh vào đầu anh ta.
Cái tên này quen thuộc như vậy!
Chu Đình…
Cuối cùng anh cũng nhớ ra cô gái mình mơ thấy hằng đêm rốt cuộc là ai?