Chương
Lúc trước anh không từ mà biệt, cũng đã chuẩn bị sẵn dàng, lúc về chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn.
Anh thập tử nhất sinh, cuối cùng cũng đã trở về, nhưng cô lại ra đi.
“Em biết rồi, dù cô ấy có đi đâu, em cũng sẽ tìm cô ấy trở về.”
“Chỗ bố mẹ bên đó anh sẽ thăm hỏi giúp chú, chú đi tìm Chu Đình trước đi, cô ấy là cô gái tốt, cậu không nên bỏ lỡ cô ấy.’ “Em sẽ không để mất đâu.”
Phó Thiết Ảnh dùng sức nói Anh ta lập tức đi điều tra, Chu Đình đến một bang của nước Anh, làm học sinh trao đổi với trường Đại học Bang lập Kansas.
Anh ta chưa kịp điều tra cô ấy sống ở đó như thế nào, bây giờ anh ta chỉ một lòng thầm muốn xuất hiện trước mặt cô ây, làm cho cô ấy một sự ngạc nhiên thật lớn.
Anh lại đi máy bay lần nữa, tâm trạng vô cùng kích động, hơi thở cũng rất phập phồng.
Anh rất căng thẳng, cũng đã nghĩ đến rất nhiều cách để xin cô tha thứ, ví dụ như không nói nhiều lời, tìm một cái bàn giặt đồ để quỳ lên, không có bàn giặt đồ thì quỳ lên bàn phím.
Hoặc là mua cho cô ấy các loại trang sức đá quý, những món đồ sáng lấp lạnh, mua túi xách mua quần áo, để cô được mua một lần thỏa thích.
Hoặc là quỳ lên đất, ôm lấy hai chân cô, gọi to vợ yêu đại nhân ơi anh biết sai rồi.
Ngồi máy bay hơn bốn giờ, não anh đã nghĩ ra vô số cảnh tượng mình cầu xin cô tha thứ.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì nhiều lần.
Anh luôn có thể làm cho cô hồi tâm chuyển ý.
Hơn nữa anh gặp đại nạn nhưng không chết, Chu Đình nhìn thấy anh chắc chăn sẽ thật là vui mừng nhỉ?
Đã gần nửa năm không được gặp cô ấy, tuy mỗi buổi tối cô ấy đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Nhưng cũng không thể chạm vào hay ôm lấy, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Bốn giờ đồng hộ, anh lo lắng nhìn những ngôi nhà từ từ thu nhỏ lại, mây bay bên cạnh…
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh.
Anh đến vội vàng, thậm chí cũng không chuẩn bị hành lý, vọt thẳng đến trường Đại học Bang lập Kansas.
Cô là sinh viên lớp hai của khoa dinh dưỡng học, ở tòa dạy học thứ tư, đi qua tòa nhà lớn có đồng hồ quả lắc là tới.
Anh ta tìm kiếm trên bản đồ, rất nhanh đã tìm ra tòa dạy học thứ tư.
Tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên lần lượt ra ngoại.
Anh ta tìm kiếm xung qua, với ý đồ †ìm thấy cô gái tóc đen mắt đen trong sống những người tóc vàng mắt xanh đông đảo ở đây.
Rốt cuộc, cũng không phụ sự kì vọng, anh ta nhìn thấy Chu Định đang nói cười với người khác đi ra, đang nói tiếng Anh lưu loát.
Anh kích kích động muốn gọi tên cô ấy, nhưng vẫn nhịn xuống, anh muốn đi đến trước mặt của cô, chính miệng nói với cô, anh đã trở vê.
Anh đẩy dòng người ra, đi đến chỗ cô, lúc này có một nam sinh chào hỏi với cô.
“Hi, Chu Đình.”
Chu Đình lập tức tạm biệt với người bạn bên cạnh, đi đến chỗ chàng trai.