Chương
Chàng trang thân thiết ôm lấy cô, thậm chí còn hôn lên má cô, say đó hai người sáng vai nhau, vừa nói vừa cười rời đi. Phó Thiết Ảnh đứng tại chỗ, ngây ra như phông.
Anh đã nghĩ tới vô vàng tình cảnh khi gặp ại nhau, trong mỗi một cảnh bản thân anh đều rất chật vật, dù sao cũng là ai không từ mà biệt trước, dù có là thập tử nhất sinh cũng là do mình chọn, không liên quan gì đến Chu Đình, Anh ta khiến cho Chu Đình đau thương khổ sở, là anh không đúng, không có gì ngụy biện được.
Mình có thể sống sót trở về, tất nhiên là phải sống vơi cô ấy đến bạc đầu.
Nhưng anh chỉ không ngờ rằng, mình sẽ có kết cục này.
Bọn họ không nắm tay, cũng không có những hành động cở mở hơn thế.
Nhưng hai chân anh lại giống như bị đổ chì, làm sao cũng không thể dịch chuyển, chỉ có thể đứng đó yên tĩnh nhìn.
Có người tông phải anh, xin lỗi anh, nhưng anh lại giống như người mất hồn.
Anh thất vọng lấy lại tinh thần, theo bản năng mình đi theo sau Chu Đình.
Hình như bọn họ học cùng lớp, vừa nói vừa cười.
Trên con đường trong trường học, có người đứng trên ván trượt lướt vèo qua rất nhanh, thấy sắp sượt qua bả vai Chu Đình, nam sinh kia lanh tay lẹ mắt, kéo cô ấy vào lòng mình, bàn tay to lớn che chở đầu cô ấy.
Cơ thể Chu Đình hơi cứng ngắc, chắc hẳn là cô cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải chuyện này.
Cô như một con thỏ giật mình, lập tức chui ra từ lòng ngực chàng trai.
“Garen…’ “Cậu không sao chứ? Cậu đi phía trong đi, tớ rất sợ có người tông phải cậu” Garen Austin cười nói.
“Ừ… ừ được.”
Cô ấy lắp bắp nói, có hơi ngượng ngùng.
“Tớ có xem bài tập của cậu, viết hay lắm, lại có thêm tiến bộ.”
“Cũng… cũng được à, ít nhiều gì cũng có góp ý của cậu. Tớ… tớ chuẩn bị đăn ăn, cậu muốn đi cùng không?”
Cô khách khí nói.
Garen gật đầu, cùng cô đi tới căn tin của trường.
Hai người ăn cơm xong, buổi chiều Chu Đình phải đi làm thêm, nên cô tam bị cậu ấy.
Cô làm thêm ở một tiệm cà phê, bây giờ cà phê cô làm đã làm cho người khác phải võ tay khen ngợi.
“Chào anh, anh muốn dùng gì ạ?”
Cô cúi đầu order món, nhưng người đến lại chẳng nói câu nào.
Cô không khỏi có hơi nghỉ hoặc, ngẩng đầu nhìn, thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Anh ấy gầy đi.
Cũng đen hơn.
Đường nét trên khuôn mặt càng thêm anh tuấn sắc bén, đôi mắt cũng càng thêm sâu sắc mạnh mẽ.
Tráng anh có một vết sẹo rất lớt, trông rất đáng sợ.
Chỉ có Chu Đình mới biết, và vì cô quá kích động, nhìn thấy anh ấy hoàn hảo không sứt mẻ xuất hiện trước mặt mình, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cứ như một giất mơ.