Chương
Cô sợ, giấc mơ này sẽ tan biến vào giây kế tiếp.
Cô nhìn người đàng ông ngồi ở nơi góc phòng, trái tim cô lập tức kiên định.
Cô biến mất khỏi quầy chế biến, ra sau thay quần áo.
Phó Thiết Ảnh không nhìn thấy bóng dáng của cô, lập tức đứng lên, tiến lại hỏi người.
“Cô ấy? Cô ấy tan làm rồi, em có que cô ấy không?”
“Có đường nào khác ra ngoài không?”
“Dạ có, ở đẳng sau… Này, đây là khu vực làm việc, anh không thể đi vào. Anh là ai? Tôi báo cảnh sát đấy.”
Mà lúc này, Chu Đình đang ở đằng sau thay quân áo.
Phía sau chỉ có một tấm rèm ngăn phòng thay quần áo ra, bởi vì người ở đây đều là con gái, nên cũng không có gì để che lại.
Cô vừa mới mặt một bên dây áo, thì đã nghe thấy tiếng động ở đăng trước, cô lập tức vén rèm lên hỏi: ‘Sao…”
Gòn chưa nói xong, cô và Phó Thiết Ảnh đã bốn mắt nhìn nhau.
Quần áo của cô vẫn chưa mặc xong, lập tức trừng to mắt, mau chóng che rèm lại.
“Anh là ai? Tôi báo cảnh sát đấy!”
“Thena, đừng báo cảnh sát, tớ…quen anh ấy.”
“Sao cậu lại quen tên lưu manh này?” Thena kinh ngạc.
Chu Đình vội vàng thay xong quần áo, đi ra phòng thay đồ nói: “Anh ấy… là bạn trước kia của tớ, chắt là tới để tìm tới, tơ đưa anh ấy đi trước. Làm phiền mọi người làm việc, ngại quá.”
“Thôi được rồi, hai cậu đi đi, lần sau đi làm không được đưa anh ta tới.”
Chu Đình gật đầu liên tục, rồi đi về phía cửa, nhưng Phó Thiết Ảnh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, nhưng đôi mắt lại không hề chớp nhìn chằm cô.
Cô nhíu đôi chân mày lại, bước lên nắm lấy cổ tay anh, kéo anh cùng nhau đi ra.
Đi ra từ cửa sau, là tới một con đường lớn, cô lập tức thả tay ra.
“Được rồi, tôi phải đi học.
Nói xong, cô chuẩn bị xoay người bỏ đi, nhưng Phó Thiết Ảnh lại dùng sừng cầm lấy tay cô, khiến cô không thể đi được nửa bước.
Cô nhíu mày một chốt, không giờ giận gì nhìn anh: “Anh Ảnh? Anh làm gì vậy?”
“Em… Anh… anh trở về rồi.”
Anh nhịn thật lâu, trước đó trong đầu hiên ra vô và câu nói mở đầu, nhưng tới thời điểm mấu chốt, lại chẳng dùng được câu nào.
Anh lắp bắp, muốn hỏi thẻ cô sao rồi, rồi lại muốn kể bản thân như thế nào.
Nhưng đều không thể nói nên lời, cuối cùng anh chỉ có thể trúc trắc nói ra bốn chữ.
“Anh trở về rồi.”
Em… còn cần anh không? Câu này cứ quẩn quanh trong lòng, nói không ra lời.
Chu Đình nghe vậy, ngẩn ngơ nhìn anh ta.
Thật ra, những câu này đã vang lên vô số lần trong giấc mơ của cô.