Chương
Âm thanh này, đau thắt ruột gan.
Sau khi Phó Thiết Ảnh nghe được, anh ta hận chính mình là đồ cầm thứ, sao có thể để cho chịu nhiều uất ức như vậy chứ?
“Không, anh không đùa giốn lưu manh, anh sẽ cưới em. Lần này anh sẽ không bao giờ đi nữa, em tin anh… tin anh lần này được không? Phó Trác đã chết rồi, mà anh vẫn sống tốt, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Anh ta vội vàng đảm bảo nói.
Chu Đình nghe được có nói này, đã sớm khóc đến nồi không thành tiếng, không nói nên lời.
Cơ thể cô vô lúc dựa vào lòng anh †a, khóc như một đứa trẻ.
Anh không biết lúc này mình phải là gì, chỉ ôm chằm lấy cô ấy, bàn tay to nhẹ nhà vuốt ve mái tóc cô.
Hai người ôm nhau thật lâu, lúc này cô ấy mới đẩy cơ thể anh ta ra.
“Chu Đình… Anh biết sai rồi, là anh không có dũng khí để nói em biết anh muốn đi đối phó Phó Trác. Anh không có cách nào để nói cho em trước, anh muốn đi tìm cái chết. Mà sự thật đã chứng minh, anh thật sự xém chút nữa đã không trở về.” “Anh sợ… sợ đến cuối cùng, anh không nở bỏ đi. Rõ ràng ông hận Phó Trác như vậy, ông ta giam câm anh, xem như hình bóng của Cố Thành Trung, làm những chuyện xấu xa bẩn thiểu đó thay ông ta. Từ khi anh có kí ức, anh đã hận ông ta, hận không thể làm ông ta chết. Chỉ cần mình có năng lực, nhất định phải chính tay đâm chết ông ta.”
“Nhưng sau khi anh gặp được em, anh nhận ra… thù hận chẳng đáng là bao.
Em làm anh trở nên an nhàn, ở bên em, anh hoàn toàn không muốn đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy. Anh còn nghĩ chỉ cần ông ta chết, dù cho có phải chết chung cũng được.
Nhưng sau đó, anh hoàn toàn không muốn làm vậy, chết chung với ông ta, thật sự không đáng. Anh còn phải sống bên nhau, đến bạc đầu.’ ‘Nhưng đến cuối cùng, giết chết ông ta đã không còn là chuyện của mọt mình anh, mà còn gánh vác của mạng sống của Phó Minh Tước. Nếu anh từ bỏ, chuyện này tương đương với bội bạc. Anh không có cách nào để anh ấy chết không nhắm mắt, bọn anh đều là một loại người, anh †a ngoài sáng anh trong tối, đều bị Phó Trác hủy hoại. Anh ấy chết, nhưng anh vẫn còn sống. Khoảng thời gian đó anh tự dự đã rơi vào cuộc chiến giữa ông trời và con người, anh không muốn từ bỏ em, anh cũng không thể thất hứa với người đã mất.”
“Anh cũng không ngờ rằng… anh từng hăng hái, có một ngày sẽ sợ cái chết. Thậm chí trước khi cái chết đến gần, thì anh đã bị đánh bại. Anh cũng không biết nên nói với em thế nào, bảo em… nhặt xác cho anh sao?”
Nói xong câu cuối, miệng anh nở một nụ cười nhàn nhạt, hơi cô đơn vắng vẻ.
“Nói lời tạm biệt vưới em, là chuyện †àn nhẫn nhất, nói cho em biết anh muốn đi chịu chết, bảo em chờ tin anh, cái chờ được là anh bị thương nặng, hay là anh đã chết? Tàn nhẫn với em, cũng…
quá tàn nhãn với anh.”
Giọng nói của anh đã dần khàn khàn, từ khi nào anh đã trở nên yêu đuối như vậy, ngay cả tí đau khổ ấy cũng không chịu đựng được.
Chu Đình nghe vậy, nước mắt lại càng rơi cuôn cuộn không đứt như nhưng hạ trân châu.
Phó Thiết Ảnh nhìn cô thật lâu, ngón tay ấm áp, nhẹ nhà lau hai má của cô.
“Anh biết, anh đáng được tha thứ, anh chỉ xin một cơ hội, cho anh thêm một cơ hội để theo đuổi em, đừng khép anh vào tội tử hình nhanh như vậy, được không? Chu Đình?”
Anh ta gọi tên cô, nhưng đanh kể câu chuyện tình xa xưa nhất.
“Nửa… nửa năm nay rốt cuộc anh đã đi đâu, tại sao, tại sao bây giờ mới về…
“Bây giờ em, có bằng lòng nghe không?”