Chương
“Em muốn biết…”
Anh ta kể tất cả những chuyện trong nhà chủ xe của mình, anh quên cô, quên tất cả mọt chuyện về gia đình, quên hết sự thật.
Anh chỉ cho rằng mình là một người bình thường không may gặp nạn, không có bất kì tin tức nào có thể hỏi thăm.
Thậm chí anh cũng đã cho rằng, mình phải ở ngôi nhà đó sống hết cuộc đời còn lại.
Cũng may, anh nhớ ra, tuy đã cách nửa năm, những cuối cùng cũng nhớ ra.
Anh rất cảm ơn người qua đường kia, cô cũng cùng tên Chu Đình, lúc này mới thức tỉnh trí nhớ của anh.
“Mỗi tối anh đều có thể nằm mơ, mơ thấy em, nhưng anh không biết em là ai, em có biết điều này đau khổ biết bao không? Anh có cảm giác, có phải là anh nợ em, một đêm em vào giấc mơ anh để đòi nợ anh không.”
“Nhưng anh lại không biết, rốt cuộc anh đã nợ thứ gì.’ “Hóa ra, anh nợ em cả đời.”
Câu cuối cùng, vô cùng trâm ấm.
Cô vừa mới ngừng khóc, lại một lần nữa vỡ đê.
Anh cúi người, đôi môi nhẹ nhàng che lên khuôn mặt, hôn đi nước mắt.
Đôi môi tiếp tục đi xuống, cuối cùng hôn lên đôi môi hồng của cô.
Ban đầu là dịu dàng như chuồn chuồn lướt trên nước, dần dà, anh bắt đầu nhiệt tình hơn.
Bọn họ chia xa nửa năm, đã trải qua sinh ly tử biệt, bây giờ cuối cùng cũng gặp nhau, có rất nhiều nỗi lòng muốn bày tỏ.
Mà lúc này, tất cả tình yêu, đều nằm trong nụ hôn này.
Cô kiễng mũi chân, ôm lấy cổ anh ta, chỉ sợ anh không cảm nhận được sự đáp lại của mình.
Cô ấy rất nhớ anh ta, rất yêu anh ta, khoảng thời gian này cô vô cùng đau khổ, nhưng vẫn muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nụ hôn này, ngày càng mãnh liệt.
Thật lâu sau, hia người mới tách ra, ánh mắt của cô đã bắt đầu có hơi lờ mờ.
Phó Thiết Ảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Anh đã về rồi, anh sẽ không đánh mất em nữa đâu.”
“Lời này là do anh nói, nếu anh còn dám bỏ lại em, vậy thì lần sau em tật sự sẽ không tha thứ cho anh nữa, thật đói!”
Cô mở miệng, dùng sức nói từ chữ từng chữ.
Đau khổ như vậy, cô không muốn chịu đừng thêm lần nữa.
Mà anh cũng như vậy, thật sự quá đau lòng.
“Thời gian không còn sớm nữa, em cũng phải về kí túc xá, mai em còn có tiết sớm.”
“Anh nhìn em lên.”
“Mai nhớ đến tìm em đó.”
“Ừm, anh nhớ rồi.”
Cô gật đầu, xoay người đi vài bước lên kí túc xá, nhưng lại vòng trở vê.