Chương
Một tên con trai chu miệng, làm trò hề với cô.
Những người còn lại thì đang cười ta.
Bọn họ luốn thích những trà đùa, tìm những người yếu đuối để bắt nạt, con người hai mươi mấy tuổi đầu, mà hành vi lại trẩu tre buồn cười.
Cô không quan tâm, cùng lắm thì đói một chút, đến giữa trai lại đi ăn.
Cô xem đi xem lại điện thoại, tối hôm qua Phó Thiết Ảnh chúc ngủ ngon cô xong, cũng không tìm cô, đến giờ cũng chẳng có tin nào.
Cô cũng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cô lại cảm thấy làm vậy hình như mình quá vội vàng, chẳng có chút rụt rè nào.
Trong trò chơi cuộc đua tình yêu, con trai nên chủ động.
Đây vừa với là ngày làm lành đâu tiên, anh phải là người tích cực hơn mới đúng.
Có phải cô đang năm mơ không?
Hai người vốn dĩ chưa làm lành.
Không đúng, hoặc là… vốn dĩ anh chưa về, điều nhìn thấy những ngày qua là ảo giác của cô, hoặc là cô nằm mơ.
Không phải người ta nói, ngày nghĩ gì, đêm mơ đó sao?
Cô nghĩ đến đây, trái tim rơi lộp bộp, đột nhên bắt đầu lo lắng.
Cô ấy không dám do dự, muốn gọi điện cho Phó Thiết Ảnh, không ngờ có người giật lấy điện thoại của cô.
Panita ngắm nghía điện thoại của cô ấy: “Từ sáng sớm ra khỏi kí túc xá, cô đã xem chăm chú, rốt cuộc là xem gì vậy? Chẵng lẽ cô đang đợi thầy Garen gọi điện cho cô sao?”
“Cô trả điện thoại cho tôi” “Chu Đình, tên đàn ông tối hôm qua ôm ấp cô dưới tòa đó là ai? Có phải là người tình cô mang từ nước mình đến không? Đứng dưới toàn ôm anh ta đến nỗi bất chấp như vậy, người khác đều nói người của nước chúng tôi dễ dãi, nhưng sao tôi lại cảm thấy, con gái ở nước các cô cởi mở hơn luôn vậy, cũng phải giữ mặt mũi một chút chứ?”
“Norah cười nói, vẻ mặt trà phúng.
“Chậc chậc, cô vừa dụ dỗ thầy Garen, vừa làm bậy với người chung nước, thủ đoạn thật cao tay! Cũng không biết, hai người đàn ông, ai lợi hai hơn nhỉ?”
“Không thì, cô thử tôi đi, nói không chừng tôi còn làm cho cô hài lòng hơn nữa?”
Người nói chuyện là Francis cướp sandwich của cô, trong mắt không có ý tốt, tham lam nhình từ chỗ to to ở trên xuống dưới, anh mắt vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng cô đã ăn mặt rất kín, nhưng bị cậu ta nhìn như vậy, lại có chút bất anh, có cảm giác cả người không được tự nhiên.
Cô ôm lấy mình theo bản năng, tránh đi ánh mắt của cậu ta.
“Gó muốn thử không? Tối nay đến nhà tôi nhé.”
Trong lớp học, mà anh ta lại nói ra những lời phóng đấng này.
Đúng lúc này, đột nhiên có một quyển sách nện lên mặt anh ta, sức rất mạnh, làm cho trán cậu ta đở lên.
Sắc mặt Francis đột biến, lập tức đứng dậy, hung tợn nhìn về phía trước.