Chương
Có vài nam sinh chơi chung với Francis, không thể đứng nhìn cung vung nắm tay lên.
Võ của Phó Thiết Ảnh, ngay cả Phó Minh Tước, Cố Thành Trung cũng thua, nhưng anh ta không muốn tranh giành thứ gì với Cố Thành Trung, nếu anh thật sự lấy thứ gì từ tay anh, chỉ sợ Cố Thành Trung chẳng có sức chiến đấu.
Không tới vài cú, anh ta đã đánh những người đó quỳ rạp hết xuống đất, toàn bộ phòng học nhất thời đều là tiếng kêu rên.
Mấy cô gái đã sớm choáng đầu, Francis cũng đánh không lại, những người khác cũng thua rất thảm, bọn họ hoàn toàn không có sức đánh lại.
Panita thấy Phó Thiết Ảnh đi tới chỗ cô, sợ tới mức sắc mặt tái như tờ giấy.
Cô ta vốn định chạy trốn, nhưng hai chân cô như bị đổ chì, hoàn toàn không thể động đậy.
Cô ta sợ hãi nhìn anh, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắm.
“Anh… anh muốn làm gì? Anh đừng có mà làm bậy, trường có camera…’ “Lúc cô ăn hiếp vợ tôi, sao cô không nhớ là trong trường có camera?”
Phó Thiết Ảnh lạnh giọng nói.
Chu Đình ở bên cạnh nghe được tiếng “vợ”, vui vẻ nở nụ cười.
“Không được đánh con gái.’ Cô ấy mở miệng, dù là Panita và Norah đều là những cô gái không ra gì, vì những người như vậy, mà làm cho Phó Thiết Ảnh trở thành một tên đàn ông không ra gì, thì không nên. Hơn nữa, nắm đấm của đàn ông vốn dĩ không nên đánh vào phụ nữ, dù cho đối phương có thế nào đi nữa.
Phó Thiết Ảnh nghe vậy, lập tức nắm chặt năm đấm, trong nhà vợ là lớn nhất, vợ nói cái gì thì là cái đó.
“Sau này cô mà còn dám bắt nạt vợi tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Anh… anh dám, tôi là… ” “Tôi không quan tâm cô là gì? Tôi không đánh con gái, nhưng trong nhà cô không có đàng ông sao? Tính cách của vợ tôi tốt, nhưng của tôi lại rất là tệ. Từ khi cô ấy đến đây, các cô làm gì, tôi đầu biết. Sau này đếu xuất hiện chuyện tương tự, vậy thì cô sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu.”
Âm thanh của anh ta vang lên một các tối tắm, tràn vào bên tai mọi người, mọi người đều giật mình.”
Bọn họ sợ sệt nhìn Phó Thiết Ảnh, ai cũng không dám nói thêm nửa câu.
Ánh mắt của anh ta sắc bén tàn nhãn, nhìn trên người như một lưỡi dao lạnh như bằng đâm xuống.
Đúng lúc này, giảng viên đi vào, nói: “Sao đều đứng cả vậy? Bây giờ đã là thời gian lên lớp.”
“Thầy ơi, tên này…”
Francis muốn nói có một vị khách không mời mà đến, không ngờ Phó Thiết Ảnh lập tức nhìn cậu ra với ánh mắt không tốt, cậu ta sợ tới mức lập tức không dám nói thêm.
“Ừm? Có thêm một bạn học mới sao? Sinh viên trả đổi năm nay nhiều thật đấy. Ngồi xuống đi, chúng ta phải lên lớp.”
Giảng viên lớn tuổi đẩy chiếc kính cận trêm mũi, cười nói.
Ông cũng không hỏi nhiều, mà bắt đầu lên lớp.
Phó Thiết Ảnh ngồi thẳng bên cạnh Chu Đình, mà sinh viên vốn dĩ ngồi ở đó nhìn anh ta một cách tội nghiệp.
“Đi sang một bên, hiểu không?”
Anh nhướng mày.