Chương
Cố Thành Trung võ vai anh ta, đi vào phòng bệnh cùng anh ta.
Dư Kiều Kiều nhìn thấy bố đang nằm trên giường bệnh, đang đeo máy thở, nhưng điện tâm đồ đã nhảy rất chậm.
“Bố ơi…”
Cô ta gục trước giường, khóc vô cùng thương tâm.
“Kiều Kiều.”
Dư Duy khó khăn gọi tên con gái, ông biết thời gian của mình không còn nhiều, điều duy nhất không yên tâm là đứa con gái này.
Ông chịu khổ cả đời, nhưng lại không nữa để con gái chịu một chút khổ cực.
Mẹ cô ta mất sớm, một mình ông nuôi cô ta lớn lên, luôn cảm thấy mình nợ cô rất nhiều thứ.
Ông còn cho rằng mình có thể trông thấy cô kết hôn sinh con, nhưng bây giờ… đã không còn cơ hội.
“Cháu… cháu tới rồi.”
Ông nhìn về phía Phó Thiết Ảnh, nở một nụ người.
“Chú Dư.”
“Trông thấy cháu… dù có đi thì chú cũng có thể yên tâm. Chú… chú không có nguyện vọng gì hết, chú chỉ không yên tâm về Kiều Kiều nhà chú, nó là một cô gái, không cha không mẹ, không nơi nương tựa, sau này có thể sống như thế nào đây?” “Chú… chú vấn không biết rốt cuộc cháu là ai, nhưng thấy cháu còn giữ được mạng sống, mấy cả trí nhớ, nhưng chú cũng không thể nào vứt bỏ không lo cho cháu. Chú không nhờ…
Chú không ngờ cơ ngơi nhà cháu lại lớn như vậy, là người có thế lực ở đây. Quả nhiên, chú cũng còn mắt nhìn.” “Chú… chú dẫn Kiều Kiều tới tìm cháu, vì thấy bình thường hai đứa sống chung cũng được, muốn cậy nhờ Kiều Kiều cho cháu, nhưng sau khi đến đâu chú mới biết, cháu đã người trong lòng. Chú không thể làm được chuyện chia rẽ lứa đôi, chú cũng sợ cháu không vừa ý Kiều Kiều nhà chú.”
“Cháu nể tình… nể tình chú cứu cháu, nhận và giúp đỡ cháu suốt nửa nau, cháu chăm sóc Kiều Kiều giúp chú, nhìn nó kết hôn sinh con thay chú, có được không? Sau này cháu làm nhà mẹ đẻ của nó, quan tâm nó hơn một chút, được chứ?”
Lúc Dư Duy nói lời này, nước mắt chảy ra, khó khăn gỡ máy thở xuống, sợ mình nói không rõ.
Phó Thiết Ảnh nghe thấy, nhất thời cũng hơi khó chịu.
Lời gửi gắm trước khi chia tay như Vậy, sao anh nhân tâm từ chối được.
Dư Duy cứu anh ta một mạng, vào lúc anh ta mất đi trí nhớ, thu nhận và giúp đở anh ta nửa năm. Anh ốm đau trên giường, là Dư Duy đã cự khổ kiếm tiền mua thuốc kéo dài mạng sống cho anh ta.
Ân tình này, anh phải trả.
“Cháu sẽ giúp chú chăm sóc tốt cho Kiều Kiều, chỉ cần có cháu, cháu sẽ không để bất kì ai ăn hiếp con gái chú.”
“Có… có câu nói này của cháu chú đã yên tâm. Kiều Kiều… Kiều Kiều ơi, con có nghe thấy không? Sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời, bố đi rồi, không còn ai chiều con như bố nữa, tính khí của con cũng phải hạn chế lại, nếu không này sẽ có hại cho con.”
“Bố… bố biết con muốn gì, nhưng người như chúng ta cũng phải tự hiểu lấy mình. Con… con phải chăm sóc tốt cho bản thân…” Dư Duy nói xong lời này, còn vuốt ve gương mặt của Dư Kiều Kiều, nhưng lại không còn sức lực, buông thống xuống dưới, điện tâm đồ cũng trở thành một đường thẳng, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.
“Bố ơi…”
Trong phòng bệnh lên tiếng khóc đâu xé lòng.