Chương
Phó Thiết Ảnh nhìn thật kỹ người đàn ông dáng người tiều tụy gầy yếu trên giường bệnh, phủ vải trắng lên cho ông.
Một tháng trước, Dư Duy còn đầy vui vẻ đưa anh ta ra sân bay, để anh ta sớm được về với người thân.
Nhưng sau một tháng gặp lại, mà lại là sinh ly tử biệt.
“Chú cứ yên tâm ra đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Kiều Kiều.”
“Bố ơi, bố đừng đi, bố ơi..”
Anh ta chọn nhà tang lễ, định hỏa táng, sau đó đưa ông về quê để an táng.
Dư Kiều Kiều muôn sau khi an trái sẽ trở lại Đà Nẵng, ở nới đó đã không còn người thân của cô ta, cô ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Mà Phó Thiết Ảnh đã hứa là sẽ chăm sóc cho cô ta, tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Sau khi liên lạc với nhà tang lễ, anh đang chuẩn bị qua, thì Chu Đình đã chạy tới bệnh viện.
Thấy sắc mặt anh ta không tốt, Chu Đình nói: “Người có sao không?”
“Ừm, chuẩn bị hỏa táng đưa về quên làm đám tang, tất cả đều đơn giản, bác ấy cũng không có bạn thân gì.”
“Vậy anh cũng phải đi theo hả?”
“Ừm, có lẽ là sắp tới anh không thể đên thăm bố mẹ em.”
“Không sao, em đi với anh.”
Chu Đình hiểu lòng người nói, nắm tay anh: “Đời người có rất nhiều chuyện thay đổi, người đi có lẽ đang nhắc chúng ta, phải biết quý trọng trước mắt, đúng không?”
Phó Thiết Ảnh nghe vậy, dùng sức siết chặt bàn tay nhỏ của cô, không nói gì, cùng nhau im lặng.
Khoảng thời gian này, Dư Kiều Kiều như người mất hồn, thường xuyên khóc muốn đứt hơi.
Sau khi hỏa tác, ngày hôm sau lên đường trở về.
Dư Kiều Kiều thấy Chu Đình cũng đi theo, khẽ nhíu mày: “Anh Ảnh, cô ấy là…”
“Gô ấy là vị hôn thê của tôi, Chu Đình.
“Chào cô, tôi là Chu Đình, về chuyện của bố cô, tôi cũng rất đau lòng, người đã mất, cô hãy nén bi thương nhé.”
“Cô… cô là Chu Đình…”
Thật ra hôm đó lúc nhìn thấy ở sân bay, cô ta cũng đã đoán được bảy tam mươi phần trăm. Nhưng lúc đó tình hình gấp rút, cô ta cũng không để tâm nhiều lắm.
Bây giờ xem như đã chính thức gặp nhau, cô ta laaph tức cảm nhận được sự thất vọng của mình.
Chu Đình rất đẹp, thoải mái phóng khoáng đứng ở đó, trên người có một khí chất không hiểu được, cảm giác rất thoải mái.
Dáng người của cô ấy cũng có thể nói là rất hoàn hảo, mặc quần áo ôm sát, bao lấy đường cong hoàn hảo của cơ thể.
Cô ta mím môi nói: “Cô Chu… nhà của tôi ở thâm sơn cùng cố, sợ là cô không quen, tôi sợ… tôi sợ cô sống ở đó không được thoải mái.” ‘Không sao, lúc tôi và Phó Thiết Ảnh ở cùng nhau, cũng có khi phải chịu khổ. Anh ấy đi được thì tôi cũng đi được, tôi không yếu đuối vậy đâu, cô đừng lo lắng. Hơn nữa dù sao anh ấy cũng là đàn ông, không cẩn thận bằng phụ nữ, trong tang lễ chắc chắn sẽ có rất chuyện phải sắm sửa, sao anh ấy biết gì được?”