Chương
Cô còn muốn trở thành con gái nhà họ Thích nữa không? Lúc bà chủ còn sống, biết người phụ nữ đó làm trái với nguyện vọng của người, đưa cô quay về, chắc chắn sẽ tức đến chết cũng không nhắm mắt.” “Cô cho rằng tôi muốn dạy cô sao? Nếu không phải là bố cô đến xin tôi, tôi mới lười phí công sức với cô.
Tôi đã một bó tuổi rồi, hưởng thụ tuổi già không tốt sao? Quả nhiên là người ở dưới quê lên, dạy cô chính là rắc rối, giống hệt mẹ cô năm đó, ngu không ai bằng.”
“Những lễ nghỉ này, vốn dĩ là khi các người vừa sinh ra đã phải dạy rồi, tuân tự tiến lên. Bây giờ cố gắng chắp vá, người khác cũng nhìn ra được. Các người đều từ nhà nghèo mà ra, khí chất trên người không thể thay đổi được, giống hệt mẹ cô, tôi nhìn một cái là có thể thấy được khí chất nghèo mà hủ lậu †ừ trong xương..”
Bà La lảm nhảm không ngừng, chỗ nào cũng nói xấu mẹ con cô, người bên cạnh cũng không dám xem vào.
Cô nghe chả thấy có cảm giác gì, cô lại thấy chả sao cả, cô đúng là xuất thân từ nhà nghèo mà ra, cô cũng không hiếm lạ gì thiên kim tiểu thư.
Nhưng mẹ đẻ cô dù gì cũng vì nhà này mà sinh con sinh cái, phục vụ mẹ chồng và chồng, bảo vệ sản nghiệp của bố đẻ cô, nếu không sợ rằng đã sớm bị hai người cậu kia của cô cướp đi rồi.
Mẹ đẻ cô vất vả như vậy, kết quả vì những lễ nghỉ bỏ đi này mà bị hạ thấp triệt để.
Cô tức đến nỗi cầm quyển sách trên đầu ném xuống dưới chân bà La, bà ta vẫn đang tíu ta tíu tít nói không ngừng, lại bị hành động của Chu Đình dọa khiến cho toàn thân run rẩy, lập tức sắc mặt trầm xuống nhìn cô bằng ánh mắt bất thiện.
“Cô còn tức giận đấy à? Những thứ cô vừa học đâu rồi? Rốt cuộc cô có còn muốn làm con gái nhà họ Thích nữa không?”
“Tôi nói cho bà biết, tôi không muốn làm, là mợ chủ nhà họ Thích mấy người xin tôi về đó.”
“G, ˆ “Ngoài ra, bà là ai chứ? Cho dù bà có ơn với nhà họ Thích, vậy thì cũng chỉ là người hầu già của nhà họ Thích, Bọn họ tôn trọng bà, kính trọng bà, là để cho bà cậy già lên mặt sao? Mẹ đẻ tôi ở nhà họ Thích là ai chứ? Bà cụ chết rồim vậy nhà này do bà ấy làm chủ đúng chứ? Bà cũng dám nghị luận bà chủ nhà họ Thích, ai cho bà cái gan đó hả?”
“Cô… con ranh này, thế mà lại dám nói với tôi như thế sao? Cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu vì nhà họ Thích không, chồng tôi cũng vì…”
“Đủ rồi, vẫn giọng điệu cũ rích ấy nói không biết bao lần rồi, nếu không phải vì điều này, bà còn có thể ở lại nhà họ Thích cậy già lên mặt được sao? Bà có ơn với nhà họ Thích, liên quan đến tôi sao? Bà cứu tôi sao? Nếu đã không có thì bà bớt nói trước mặt tôi đi. Bà đi tìm bà Thích và ông Thích mà nói, kể khổ với người khác, nói công lao to lớn của chồng bà, thì không có ích gì đâu.”
“Bà mẹ góa con côi, ở nhà họ Thích đã được chăm sóc rất nhiều rồi, nếu không bà còn có được đãi ngộ như ngày hôm nay. Lấy ơn trả ơn, bà cũng nên tận lưucj với trách nhiệm của bà, nếu như tôi còn nghe thấy bà nói chúng tôi từ nhà nghèo mà ra nữa, khí chất nghèo mà hủ lậu từ trong xương, thì đừng trách tôi không khách khí với bà, nói cứ như bà không phải từ nhà nghèo mà ra vậy. Nếu như là con cái nhà hào môn, sao phải đi làm người hầu cho người khác.”
“Bà Thích tốt xấu gì cũng có mệnh trở thành phượng hoàng thật sự, nhưng có người ấy mà, cả đời chỉ có thể lăn lộn trong bùn đất. Mà tôi ấy, thì chẳng thèm gì hào môn thế gia, tôi là được mời về. Bà Thích để bà dạy tôi, chứ chẳng phải là để đến để chì chiết, giày T vò tôi.
“Trẻ nhỏ không thể day…trẻ nhỏ không thể dạy…” Bà La tức đến run rẩy, chỉ tay vào Chu Đình: “Cái thứ như cô, ai cũng không thể dạy nổi. Tôi không dạy nữa, cho dù ông chủ bà chủ có xin tôi, tôi cũng không dạy nữa.”
“Như vậy là tốt nhất, bà cho rằng tôi thèm muốn được bà dạy sao? Học những thứ này, chẳng lẽ có thể che đi được sự xấu xa trong lòng người sao?”
Cô không khách khí nói lại.