Chương
Cô còn chưa trở thành người của nhà họ Thích, cũng quên mất người trước mặt là Thích Tuấn, trước mặt ông †a còn nói bà cụ không đúng, hình như có chút quá đáng.
“Tôi… Tôi nói năng linh tinh thôi, ông đừng xem là thật, tôi…
Cô vô cùng căng thẳng, muốn tìm một lý do thoái thác thích hợp, nhưng miệng lưỡi lắp bắp, não không hoạt động, căn bản không biết nên nói thế nào mới đúng.
Thích Tuấn cũng không tức giận, chỉ cười cười: “Con nói không sai, bố đều biết.”
“Hửm?”
Lần này đến lượt Chu Đình choáng váng, bối rối nhìn ông ta.
“Ông không tức giận sao?”
“Tại sao lại tức giận? Những lời con nói đều là sự thật, từ khi mẹ của bố qua đời, bà La thực sự có chút được đằng chân lân đằng đầu. Đợi qua một thời gian, bố định để bà ta cùng con trai bảo dưỡng tuổi già cho tốt.”
“Còn mẹ của bố, thực sự là không tốt, bố của bố qua đời quá sớm, vì vậy toàn bộ ngôi nhà này đều do bà ấy điều khiển, cũng đã làm khó Thanh Vân.”
Ông ấy nói yếu ớt, có vẻ là cảm thán.
“Tôi… Tôi vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi ông, không biết… Có thể hay không.”
Thấy ông ta hiền hòa như vậy, Chu Đình cũng không nhịn nữa, câu hỏi kìm nén trong lòng rất lâu cũng lộ ra.
“Hỏi đi, đều là người nhà cả.”
“Ông… Ông đã không có khả năng bảo vệ được vợ của mình, tại sao…
Muốn cưới bà ấy?”
“Có phải trong mắt của con, mẹ của con trở thành dáng vẻ như bây giờ đều do sự thiếu sót trước đây của bố? Con lưu lạc bên ngoài, xa cách với gia đình chúng ta cũng là do bố bất tài, không thể thuyết phục được bà nội của con, để bà ấy đừng trọng nam khinh nữ?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không phải do lỗi của ông sao? Bản thân đã bất lực, tại sao còn muốn tùy tiện hứa hẹn tương lai với người khác, tương lai của ông còn không nắm chắc trong tay mình, dựa vào đâu để chịu trách nhiệm với tương lai của người khác?”
Chu Đình đột nhiên nổi nóng, nếu như Thích Tuấn là một người bố tốt, người chồng tốt thì đã không có cục diện như bây giờ.
Thích Tuấn nghe xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười có chút khổ tâm, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy làm sao con biết, khi đó bố đã cố găng, cũng đã thành công?”
“Đã thành công?” Cô choáng váng, nhất thời không hiểu được hàm ý trong lời nói của ông ta.
“Lúc bố theo đuổi mẹ của con, mẹ con vân là một trợ lý nhỏ ở văn phòng, cô ấy bị cấp trên tính toán sau lưng, bị mắng chửi xối xả, nhưng cô ấy vẫn nhịn, quyết chí vươn lên, dựa vào năng lực tiêu thụ hàng hóa của người Trung Quốc, nắm được mấy đơn hàng tốt, được bộ phận chủ quản nhìn trúng và thăng quan tiến chức.”
“Cuối cùng cô ấy ở vị trí cao hơn so với chức vị trước kia, trực tiếp khai trừ người ta, đối phương còn ở trước cửa công ty làm âm ï, nói cô ấy lợi dụng việc chung để trả thù cá nhân, cô ấy mặc một bộ đồng phục công sở, dáng vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, thẳng thắn nói mình chính là dùng việc chung để trả thù cá nhân đấy. Về sau nếu như có ai gây khó dễ cho cô ấy, đợi cô ấy năm được cơ hội trèo cao rồi thì đừng trách cô ấy không khách khí.”
“Lúc đó xe của bố đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy những lời này của cô ấy, đột nhiên bị cô ấy thu hút. Vì cô ấy, bố còn đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói mẹ của bố quá mạnh mẽ, bố bị quản quá lâu rồi, nên tự nhiên sẽ bị một người phụ nữ mạnh mẽ hấp dân. Nhưng bố cảm thấy không đúng, bố rất chán ghét những việc làm của mẹ bố, nhưng bố lại cảm thấy Thanh Vân rất đáng yêu, thẳng thắn, không giả vờ điềm đạm, nhu mì nữa.