Chương
“Chẳng qua là, cô ấy quá mạnh mẽ, cô ấy cần nền tảng tốt hơn để thể hiện khả năng của mình, bố nghĩ chỉ có nhà họ Thích. Bố đã suy tính cái lợi và cái hại, mẹ của bố không bằng lòng việc bố lấy một người con gái sinh ra trong một gia đình nghèo, cho dù là năng lực của cô ấy rất mạnh mẽ, nhưng mẹ của bố vân không đồng ý.”
“Bố khăng khăng muốn cưới, thậm chí bài trừ một nửa người của bà ấy trong hội đồng quản trị, bà ấy mới nhìn ra quyết tâm của bố, cuối cùng đồng ý cho Thanh Vân vào cửa. Nhưng sau khi kết hôn, bà ấy cũng làm khó rất nhiều, bố đều biết, ngấm ngầm đau lòng, cũng loại bỏ tâm phúc của mẹ, nếu không làm sao cô ấy có thể kiểm soát tập đoàn Thích Thị dễ dàng như vậy.”
“Cô ấy ở nhà không thể giảm bớt được uất ức, vì vậy rất ít khi quay về, mẹ thì đem bố ra mắng chửi xối xả, nhưng cô ấy vui vẻ là được. Thực ra cô ấy càng yêu văn phòng hơn, một chút cũng không lưu luyến giường của bố. Cô ấy thích cảm giác của quyền thế mang lại.
Nhìn thấy cô ấy vui vẻ, bố cũng rất vui.
Mẹ nói dã tâm của cô ấy quá lớn, sớm muộn gì cũng đoạt lấy toàn bộ nhà họ Thích, bố không quan trọng, dù sao nhà họ Thích cũng là của bố, cũng là thuộc về cô ấy, đây mới là vợ chồng.”
“Trọng nam khinh nữ, chẳng qua cũng chỉ là cách mẹ uy hiếp cô ấy mà thôi, thời đại nào rồi, ở đâu có cái kiểu trọng nam khinh nữ. Mẹ biết dục vọng của Thanh Vân khó có thể dập tắt, bụng lớn lắm rồi cũng không buông bỏ công việc, suýt nữa thì sinh non. Vì vậy mới nghĩ ra cách này, bố không hề dễ dàng thuyết phục, nhưng không muốn… Mẹ của con đã đưa con ra ngoài. Không còn con cái, cô ấy càng không có gì để sợ, bố muốn đưa con trở về, mẹ con cũng không có thì giờ chú ý đến con, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nên dứt khoát để con trưởng thành ở nhà họ Chu.
“Con xem, con gái của bố bấy giờ xinh đẹp duyên dáng, không hề thua kém con cái nhà người khác. Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn dung mạo có dung mạo, thành tích học tập tốt, cũng có bản lĩnh, tìm được người đàn ông của nhà họ Cố làm người yêu, tốt biết bao?”
Chu Đình nghe những lời này thì không nói nên lời, cũng không dám tin toàn bộ là sự thật.
Cô vấn luôn cho rằng Thích Tuấn vô năng, bây giờ mới biết, hóa ra ông ấy mới là người hiểu cuộc sống nhất.
Hiểu rõ thứ Lư Thanh Vân muốn nhất là gì, cũng biết được khó khăn của mẹ mình.
Ông ấy bất luận là giúp ai cũng sẽ bị người còn lại oán hận, cán cân sẽ bị mất cân bằng.
Ông ta dứt khoát, lặng lẽ trả giá cho toàn bộ, cuối cùng cho dù bị cả hai người oán hận cũng không oán trách, không hối hận, ít nhất thì sự cân bằng ngoài mặt của cái nhà này, còn có thể tiếp tục sống qua ngày.
“Vậy… Vậy ông ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì sao?”
“Lương tâm trời đất, bố không hề, mẹ con không đáp ứng nhu cầu đời sống tình dục của bố nên bố phải tự mình giải quyết.”
“Khụ khụ…” Chu Đình nghe đến những lời này, ngượng ngùng ho hai tiếng, người bố này của cô trái lại rất cởi mở, Thích Tuấn cười: “ÐĐều không còn là trẻ nhỏ nữa rồi, bố cũng cùng con tùy việc mà suy xét. Bố cùng những người đó thật sự chỉ là quan hệ hợp tác, đi xã giao bị giới truyên thông chụp được, đem lời nói của bố xem như gì vậy. Mẹ của con liền đi diệt tiểu tam, bố sợ cô ấy làm người ta bị thương, vội vàng để người đó rời khỏi Huế. Còn như phía sau cái gì mà hủy bỏ tiểu tam, đều là những lời vô căn cứ. Bố cũng lười đi giải thích, mẹ của con vì thế mà vẫn còn canh cánh trong lòng đối với bố.”
“Bố cũng là bị oan mà, bố đã sinh sự với ai chứ, bố đã tìm kiếm tên phóng viên năm đó đánh cho một trận, vậy mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”