Chương
Nhưng… Thái độ ngạo mạn này là ý gì? Phớt lờ người ta? Dù sao mình cũng là chị của cô tal “Đứng lại, tôi là chị của cô, lân đầu gặp mặt, cô nhìn thấy tôi chính là thái độ này?”
Thích Cẩm Nhi khoanh tay trước ngực, không khách khí nói.
Cô ta phải cho Chu Đình một đòn phủ đầu, để cô hiểu, nhà họ Thích chỉ có một cô chủ lớn chính là cô ta.
Cô ta cùng lắm cũng là cô hai, đừng hòng lấn át làm lu mờ cô ta.
Chu Đình nghe những lời này thì cau mày, đảo mắt, nghĩ đến gì đó rồi đưa †ay ra phía trước.
“Vậy… Đưa cho tôi đi.”
“Ýý cô là gì?”
“Lân đầu gặp mặt, chị họ đã mang quà cho tôi phải không?”
“Cái gì?”
Thích Cẩm Nhi chết lặng, mãi chưa phản ứng lại.
“Cô không phải là chị của tôi sao?
Chúng ta cũng đã hai mươi năm không gặp nhau rồi, chị lân đầu tiên gặp em gái, chính là thái độ này phải không?
Không phải nên mang quà cho tôi sao?
Cô có quần áo, trang sức, túi xách, giày đẹp gì đó đều có thể tặng cho tôi, tôi không chê nhiều đâu.”
Chu Đình lúc này giống như một kẻ vô lại, đối với loại người này cũng chỉ có thể như vậy.
Cô không cần mặt mũi, dứt khoát cả bản thân cũng không cần, ai sợ ai.
Thích Cẩm Nhi ngàn vạn cũng không ngờ, bản thân bị phản lại một vố.
“Không có!” Cô ta thở phì phì đáp.
“Không có cô gọi tôi làm gì, lần sau nhớ chuẩn bị, tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
“Cô… Cô đứng lại cho tôi, cô nên cung kính, lễ độ đối với tôi chứ.”
“Chúng ta ngang hàng, lại không phải kém nhau một thế hệ, tại sao tôi phải lễ độ với cô? Hơn nữa, chó ngoan không ngáng đường, ngáng đường không phải chó ngoan, cảm phiền nhường đường, cô ngáng tôi rồi.”
Chu Đình miệng lưỡi sắc nhọn, không nhường người chút nào, khuôn mặt của Thích Cẩm Nhi oán hận từ xanh rồi lại trắng, khó coi vô cùng.
“Cô… Cô đang nói tôi là chó sao?”
“Ừm? Không phải nói sau khi xây dựng đất nước không cho phép động vật thành tinh sao? Làm sao cô lại nghe hiểu được tiếng người của tôi vậy?”
Chu Đình giả vờ nghi ngờ, dáng vẻ giả vờ rất nghiêm túc.
Thích Cẩm Nhi bị chọc tức đến sôi máu.
“Nếu như là xuất thân từ một gia đình nhỏ thì miệng chó không thể nhổ ra ngà, hôm nay tôi sẽ thay bác cả dạy dỗ cô cho tốt.”
Cô ta bị chọc tức đến cả người run rẩy, nói xong liền muốn tát cô một cái, nhưng Chu Đình là người thế nào chứ, tính khí mạnh mẽ không bao giờ chịu đựng.
Cô một tay giữ lấy tay của Thích Cẩm Nhi, mạnh mẽ dùng lực đẩy cô ta lùi lại.