Chương
Thích Cẩm Nhi lảo đảo mấy bước, va vào chiếc xe thể thao của mình, phát ra tiếng động lớn, có thể thấy va vào không nhẹ, nước mắt cũng đau đớn rơi xuống.
“Gô… Cô vậy mà dám đánh tôi, tôi muốn đi méc bác cả. Các người, các người đều nhìn thấy rồi, cô ta đẩy tôi, các người mau vào mời bác cả ra đây đi.”
“Càn quấy, thật sự phiên phức, tôi lười phải lên tiếng với cô, cô cứ từ từ khua môi múa mép cùng ông Thích đi.”
Cô cũng lười làm rối lên, trực tiếp quay đầu rời khỏi, dáng vẻ tiêu sái bị hỏng rồi.
Thích Cẩm Nhi không can tâm, muốn đuổi theo, nhưng bản thân bị va vào rất mạnh, đau đớn không dứt, căn bản không có lực.
Cô ta chỉ có thể giương mắt nhìn Chu Đình rời khỏi, tức giận lau nước mắt.
Rất nhanh Thích Tuấn liền đi ra.
Cô ta vừa nhìn thấy Thích Tuấn liền gào khóc: “Em… Em đẩy con, xem xem em nó đẩy con, bác cả, bác phải làm chủ cho con, em ấy khó dạy bảo, không hề có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các trong gia đình lớn.”
“Vậy eo của con còn có thể chuyển động được được không?
“Không thể, bác cả.”
Cô ta khóc lóc sướt mướt trả lời.
“Các người không nghe thấy cô chủ nói không thể động được sao? Còn không khiêng về nhà em hai của tôi nghỉ ngơi? Cậu làm tài xế, cậu làm người chăm sóc, đưa về, hai người nâng, mau lên.”
“Bác cả… Bác, bác không quản? Nha đầu Chu Đình đó thì sao?”
“Không phải là người đã đi rồi sao?
Đợi người quay về, bác nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo. Tay chân các người nhanh nhẹn lên chút, đưa đi mau lên, đừng làm chậm trễ bệnh tình.”
Nói rồi, Thích Tuấn vẫy tay mỉm cười, lộ ra tám cái răng, vô cùng chuẩn mực.
Nhìn Thích Cẩm Nhi được khiêng đi.
Cuối cùng cũng đã yên tĩnh rồi.
Chu Đình nhanh chóng đi tìm Phó Lâm, một ngày không gặp dài như ba thu, tính ra cũng đã hơn mười năm không gặp rồi!
Trước đây cô vân luôn cảm thấy, hai người luôn ở bên nhau rất chán ngán.
Nhưng sự thực chứng minh, sau khi ở bên nhau thì lại hận không thể ở cùng người mình yêu từng giây từng phút không rời.
Mỗi người đều cần có không gian riêng tư cho mình, nhưng chính xác mà nói, lúc mình muốn có không gian riêng, nửa còn lại có thể thấu hiểu hỗ trợ, cũng có thể sau khi cô bận rộn, quay lưng lại thì anh vẫn ở đấy, đừng để cô không tìm được sự tồn tại của anh.
Cô vẫn chưa đi qua, không ngờ Phó Lâm vậy mà đã đuổi theo rồi.
Vốn dĩ cô còn định lặng lẽ làm anh kinh ngạc.
“Anh… Sao anh lại đến rồi?”
“Anh cài đặt giám sát trước nhà em, em vừa ra ngoài là anh biết liền, lập tức bỏ hết công việc xuống nhanh chóng đến đây.” Anh vội vàng đáp.