Chương
Lư Thanh Vân nhìn thấy biểu cảm cô đơn thống khổ trên mặt ông ấy, đột nhiên ý thức được mình dường như chưa từng là chính mình.
Là một người vợ, một người mẹ.
Con trai bà ấy hét lên giận dữ, ghét họ và không muốn kết hôn với một người phụ nữ như bà ấy.
Có thể thấy được, bà ấy để lại cho Thích Vân Xuyên ký ức đáng sợ cỡ nào.
“Là anh…quá kích động, sao anh lại có thể đánh con chứ? Thích Tuấn đau buồn nói.
“Vậy mà tôi lại không biết, con trai đã trở thành như vậy, tôi cũng thành người nó ghét.”
Lúc Lư Thanh Vân nói lời này, giọng nói đã run run, dù có cố gắng hồi phục lại, thì vẫn có thể làm cho Thích Tuấn cảm nhận được.
“Thanh Vân, xin lỗi, là tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng.”
Sự mất mát của Thích Tuấn càng rõ ràng hơn, con trai là do một tay ông ấy nuôi nấng, vừa làm cha vừa làm mẹ, mỗi một bước trưởng thành của anh ta đều có ông bên cạnh làm bạn, nhưng bây giờ Thích Vân Xuyên lại đỏ mắt rống giận, ghét bọn họ.
Lư Thanh Vân thấy bộ dạng khó chịu của Thích Tuấn, trong lòng cũng vui gì, yên lặn siết chặt nắm tay nhỏ.
“Gon lớn lên, sẽ từ từ tốt hơn, rồi nó sẽ hiểu được tấm lòng của chúng ta.
Tôi làm như vậy, cũng là vì tốt cho Chu Đình.”
Bà ấy hạ quyết tâm nói: ‘Bà thật sự cảm thấy làm vậy là tốt cho con bé sao? Bà có hỏi con bé muốn gì nhất không? Phó Ảnh trừ việc hơi lớn tuổi, nói về năng lực thì về cơ bản cả thành phố Huế khó thể tìm được ai so được? Dù là anh của nó cũng không theo kịp năng lực của nó, khoảng thời gian đó nó quản lý tập đoàn Cố Linh, về cơ bản nó đã nhổ được tận Cốc những tệ nạn của tập đoàn Cố Linh, lúc quản lý tập đoàn .J&C, biến một công ty con sắp bị tổng công ty đào sạch, trở thành một nhánh tập đoàn đứng sau tổng công ty, nhiêu đó chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh sao?” “Nếu bà lo lắng về vấn đề gia sản, thì bà vốn dĩ không cần lo, Cố Thiện Linh không có lòng tranh giành, đứa con duy nhân của cậu ta là Ôn Cố cũng luôn ở nhà họ Ôn. Mặc dù Cố Thành Trung có hai đứa con trai, nhưng rõ ràng cậu ta không quan tấm đến vấn đề này. Sau này, dù cho nó không tiếp quả gia tộc này, thì cũng không thể thiếu một phần tài sản của nó. Uy danh của nhà họ Cố, bà cũng biết, dù sao cũng tốt hơn so với hai thằng em quý hóa như hổ rình mồi của tôi.”
“Thanh Vân, bà có nghe câu này chưa. Cô gái được sói bảo vệ, thì sẽ sẽ ghét chó con.”
Thích Tuấn nói một cách sâu xa, câu cuối cùng là tâm hồn của Lư Thanh Vân rung động.
Cô gái được sói bảo vậy, thì sex ghét chó con.
Bà ấy rũ mắt, bất giác nghiến chặt răng, trong lòng nhấc thời dân lên một cơn sóng phức tạp: “Bà cảm thấy, con gái của chúng ta, còn có thể chú ý đến người khác không? Còn ai, có sự nổi bật, tốt hơn Phó Ảnh không? Vả lại không nhắn đến gia thế của nó, những chuyện nó đã làm cho Chu Đình, cũng không chê vào đâu được nhỉ? Nếu ông lo con gái phải chịu nổi khổ bà từ chịu, bà cũng thấy đó, không có cha mẹ chồng làm khó làm dễ, không có ông chồng vô dụng, không có anh me chờ thời cơ để ra tay.”
“Con bé gả qua đó, một nhà thuận hòa, có gì mà không tốt?”
“Đủ rồi.”
Lư Thanh Vân vội vàng cắt ngang, hai tay chống lên bàn làm việc, bởi vì tâm trạng rất phức tạp.
Bà ấy quay lưng về phía ông ấy, không muốn nhìn nữa, bởi vì môi một câu ông ấy nói, đù đang phá hủy thành lũy của bà.
Bà ấy muốn cho con gái tất cả, tất cả những gì bà ấy thiếu.