Chương
Nhưng bây giờ, chẳng thể sửa đổi được gì nữa, những thứ bà cho, Chu ĐÙng không hề vừa mắt.
“Ông, ông ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy ông.”
“Thanh Vân…”
Thích Tuấn còn muốn nói thêm chút gì đó, cảm xúc của Lư Thanh Vân rất tệ, nổi giận hét lên: “Đi ra ngoài đi.”
Thích Tuấn nghe vậy, nhìn bả vai run run của bà ấy, mím mím đôi môi khô khốc, rồi mới xoay người đi.
Lư Thanh Vân đỏ mắt, nước mắt âm thầm chảy xuống.
Giây phút nó rơi xuống bàn, bà cũng hơi khiếp sợ.
Bà ấy vốn cho rằng bản thân đã không còn biết khóc từ lâu, nước mắt là thứ thuộc về kẻ yếu, bà ấy hoàn toàn không cần.
Nhưng bây giờ bà mới biết, hóa ra bà vân có thể khóc.
Cô gái được sói bãi vệ, thì sẽ ghét chó con.
Đây, có phải là nguyên nhân bà ấy vân luôn không muốn ly hôn.
Rõ ràng cái gia đình mà người đàn ông này mang lại, làm cho bà ấy đau khổ, nhưng bà cũng biết, ông ấy ở chỗ của mẽ, đã làm rất nhiều vì bà ấy.
Bà ấy có thể cảm nhận được.
Bà ấy đi đến vị trí hôm nay, nếu không phải do ông nhượng bộ, làm thế nào bà ấy cũng không đi đến nơi cao như vậy.
Những ngừi đàn ông khác, hoàn toàn không dung túng người phụ nữ của mình như vậy, chỉ có ông ấy làm thế.
Sự bảo vệ của ông ấy, khác với những người đàn ông khác, mãi mãi là tác thành, đi làm chuyện bạn muốn làm, không cần quan tâm đến bất kì ánh mắt nào của bên ngoài, tôi vẫn sẽ ở sau lưng em tán thưởng em.
Thích Tuấn ra khỏi tòa nhà, lúc ông đi tất cả mọi người đều dùng anh mắt kỳ lạ nhìn ông ấy.
Rõ ràng toàn tòa nhà này của họ Thích, nhưng Thích Tuận lại chưa từng có quyền nói chuyên, ông ấy có tiếng sợ vợ, là một kẻ bất lực điển hình, cơ nghiệp để lại từ đời này sang đơi khác cũng không giữ được, chắp tay dâng tất cả cho người ta.
Thích Tuấn không nhìn ánh mắt của họ, gọi điện thoại cho cấp dước, đã điều tra được Thích Vân Xuyên đi đâu, anh ta đến một quán ba mở hai mươi bốn giờ.
Ông ấy vốn định tự mình qua, nhưng lại cảm thấy không ổn, do dự rồi gọi điện thoại cho Chu Đình.
Chắc là Thích Vân Xuyên không ghét người chị này, và cả anh rể tương lại nữa, để bọn họ đi làm người thuyết phục, có hiệu quả hơn cả ông.
Sau khi Chu Đình nghe xong, hơi khiếp sợ, Thích Tuấn lại chủ động thuyết phụ Lư Thanh Vân.
“Bố Thích, cảm ơn bố: Cô nói từ tận đáy lòng.
“Con tìm được một người đàn ông tốt, bố không thể không nói chuyện cho các con, bố chỉ hy vọng sau này con gái của bố có thể hạnh phúc, bố cũng tin phó ảnh có thể cho con hạnh phúc mà con muốn.”
Thích Tuấn nói một cách sâu sắc.
Ông ấy giúp Phó Ảnh, cũng không chỉ đơn giản là vì giao ước, ông cũng rất ủng hộ hai người ở bên nhau, nhưng thằng nhóc này không tốt bụng, đã nói ra điểm yếu của ông ấy.