Chương
Mãi cho đến một tháng sau, sau khi thấy kinh nguyệt bị trễ, bà ấy đến bệnh viện và phát hiện mình đang mang thai, ông ấy mới tỉnh táo lại.
Bọn họ đã không làm gì trong vòng một tháng, thì làm sao có thể có con được.
Ban đầu ông ấy cũng cho rằng Lư Thanh Vân đang lừa dối mình, nhưng phát hiện bà ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn đang truy vấn đêm đó say rượu ông ấy có làm gì bà ấy hay không.
Thích Tuấn đem tất cả mọi người trong phòng lúc trước bắt lại, hỏi từng người một, cuối cùng đạt được một đáp án thống nhất.
Cuối cùng mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Trình Thịnh và Lư Thanh Vân ở bên trong. : Bởi vì có quan hệ họ hàng, mọi người cũng không nghĩ nhiều, Trình Thịnh thân thể không khỏe, không uống rượu, đưa người về cũng tốt.
Ông ấy nhìn camera giám sát, lúc đi ra chỉ có hai người bọn họ, vậy đáp án đã rất rõ ràng.
Trong nháy mắt đó, ông ấy hận không thể giết Trình Thịnh, ép Lư Thanh Vân đi phá thai.
Nhưng Lư Thanh Vân lại muốn giữ lại đứa bé này, ông ấy nhịn xuống.
Ông ấy cũng kiềm chế xúc động muốn ra tay, Trình Thịnh ôm tâm lý may mắn, cũng không nghĩ tới một lần đã trúng, cho dù mang thai, ông ta cũng nghĩ giữa bọn họ cũng sẽ có sinh hoạt vợ chồng.
Đây là người anh em của ông ấy, không ngờ lại có suy nghĩ xấu xa và bẩn thỉu như thế..
Ông ấy hận không thể lấy não của Trình Thịnh ra, sau đó ném vào nhà vệ sinh xả nước.
Cuối cùng, đứa bé được sinh ra, ông ấy cũng từng nghĩ đến chuyện tạo ra sự cố ngoài ý muốn, nói cho Lư Thanh Vân đứa bé này bất hạnh chết non, nhưng hết lần này tới lần khác, đứa bé này dáng vẻ giống hệt Lư Thanh Vân, cũng không giống Trình Thịnh một tí nào.
Ông ấy không nhân tâm được, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, tận tâm tận lực nuôi con trai hộ người khác.
Mà Trình Thịnh, Thích Tuấn vốn định giết ông ta, nhưng sát thủ thất bại, chỉ làm hai chân bị tàn tật mà thôi.
Ông ây cũng không muốn khiến cho em gái trở quả phụ, cho nên không tiếp tục ra tay nữa, nhưng mấy năm nay Thích Vận cũng sống không được như ý.
Cha mẹ chồng gây khó khăn, vợ chồng không hòa thuận, đến bây giờ một đứa con cũng không có.
Cho nên khi Phó Lâm lấy chuyện năm đó ép Thích Tuấn, lửa giận đã từng đè xuống, lần thứ hai bùng cháy, trở thành ngọn lửa cuồng nộ.
Ông ấy chỉ hận không thể tự mình ra tay, không có dỡ ông ta thành tám khối, ông ấy nên quất xác, nguyền rủa ông ta xuống dưới mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Hận thù của ông ấy không thể tiêu tan.
Ở đây, người không thể bình tĩnh nhất chính là Thích Vân Xuyên, người bố mà anh ta đã gọi suốt mười lăm năm, kết quả không phải là bố ruột.
Bố ruột của anh ta hoá ra là tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, thảo nào…
Mỗi lần đến nhà cô, Trình Thịnh đều đối xử nhiệt tình một cách khác thường với anh ta.
Bởi vì Thích Vận cũng đối xử với mình như thế, cho nên anh ta chưa từng nghĩ quá nhiều.
Anh ta cũng không biết mình lấy sức từ đâu ra, tránh thoát tay của Thích Tuấn, đỏ mắt nhìn ông ấy.
“Đây không phải sự thật, sao con có thể là con trai của dượng? Không, không thể nào, mọi người… mọi người đang lừa con, đúng không?”
Thích Tuấn và Thích Vận đều nhìn anh ta cùng lúc, không nói lời nào.
Tuy bọn họ không nói gì, nhưng mà ánh mắt họ nhìn về phía anh ta sớm đã nói rõ hết thảy.