Chương
Thích Vân Xuyên muốn khóc, nhưng lại không khóc được, muốn cười, nhưng khóe miệng lại nặng tríu không nhấc lên nổi.
“Chẳng phải các người đều thắc mắc vì sao tôi giao Thích thị cho Phó Lâm xử lý ư? Bởi vì tôi biết sớm muộn gì Thích Vận cũng tra được chuyện này, nhà họ Trình không có người nối dõi, chắc chắn sẽ để con trở về. Đến lúc đó con về, người khắp Huế đều sẽ biết bố bị bạn thân cắm sừng mười mấy năm, bố cũng quen rồi.”
“Thích Vận, em thả Thanh Vân đi, từ đầu đến cuối cô ấy đều vô tội, là do chồng của em lòng lang dạ thú, không xứng làm đàn ông. Thả cô ấy đi, anh sẽ trao Thích Vân Xuyên cho em.”
“Anh, Trình Thịnh không phải là người như vậy, anh ấy không phải. Anh giết anh ấy, còn muốn tìm cái cớ như vậy để lừa em ư?”
Thích Vận vẫn không thể chấp nhận được sự thật như vậy, nước mắt đầy mặt, tay nắm dao run bần bật.
“Bà Thích, tôi đã kết hôn với Chu Đình, dựa theo bối phận tôi cũng phải gọi bà một tiếng cô. Chuyện là do tôi tự đi làm, nhưng lúc tôi nói ý đồ của tôi với Trình Thịnh, ông Trình đã bảo tôi đi, sau đó ông ta lựa chọn uống thuốc tự sát, cho nên hiện trường không tìm thấy vân tay của người thứ hai. Ông ta sợ tội tự sát, đã áy náy trong lòng nhiều năm.”
“Mấy năm nay, ông ta không có mặt mũi nào gặp ông Thích, không có mặt mũi nào đối mặt với bà. Có lẽ ông ta đã biết năm đó mình đã sai, nhưng sai lầm này dù thế nào cũng không đền bù được nữa. Với ông ta mà nói thì chết cũng là một loại giải thoát, ông ta đã ra đi rất thanh thản, đúng không nào?”
Phó Lâm đứng ra nói một câu công bằng.
Lúc ra đi, trên mặt Trình Thịnh không có bất cứ sự thống khổ nào, sắp đặt cho bản thân rất thể diện, ra đi rất thanh thản.
Thích Vận nghe vậy, đau khổ nhắm mắt lại.
Bà ta biết chính mình đang tự lừa dối bản thân, bà ta thật sự không muốn tin năm đó chồng mình lại phạm phải sai lầm to lớn như vậy, hại cả nhà anh trai chị dâu.
“Anh ấy… yêu chị dâu từ bao giờ?”
“Trước khi gặp được em, có điều chuyện này mãi về sau anh mới biết được, nếu biết gã ngay từ đầu đã có suy nghĩ như vậy, thì anh đã xử lý gã luôn từ đầu rồi. Mấy năm nay anh không giết gã là bởi vì em. Em có thể nể mặt anh thả Thanh Vân đi được không.”
“Anh cả… Em xin lỗi.”
Thích Vận thảm hại quỳ xuống, hai †ay che mặt, không nén được tiếng khóc.
Phó Lâm lập tức thả con thuyền xuống, tức khắc Thích Tuấn nhảy xuống rơi vào làn nước, đỡ Lư Thanh Vân đang hôn mê bất tỉnh lên thuyền.
Bà ấy cũng không có gì đáng lo, bị đánh thuốc mê, trên cánh tay có vết thương do tranh chấp, miệng vết thương cũng không sâu, nhưng đã hơi nhiễm trùng.
Ông ấy lập tức đưa bà ấy đi bệnh viện, đồng thời bàn bạc xong xuôi với Thích Vận, để nhà bên đó nhận nuôi Thích Vân Xuyên, như vậy còn có thể lấp liếm phần nào, ít nhất sẽ không làm tổn thương Lư Thanh Vân.
Thích Vận liên hệ hai ông bà nhà họ Trình, sau khi nói Thích Vân Xuyên là con nhà họ Trình, thái độ của bọn họ lập tức xoay chuyển độ, vội vã chạy ngay tới đây, dẫn Thích Vân Xuyên đi làm xét nghiệm ADN, chứng minh anh ta đúng là con của Trình Thịnh.
Hai ông bà vui mừng khôn xiết, đồng ý yêu cầu của Thích Tuấn mà không lằng nhằng thêm gì.