Chương
“Con… Con cũng nên đi thôi.”
Thích Vân Xuyên thật sự không có mặt mũi nào ở lại nữa, anh ta cảm thấy mình quả là nghiệp chướng nặng nề, không xứng có được người bố như vậy.
Nếu ở lại nhà họ Thích, bắt Thích Tuấn ngày ngày nhìn thấy mình, nghĩ đến Trình Thịnh, điều đó thật sự quá tàn nhân.
Anh ta đang chuẩn bị rời đi, Thích Vận còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, không ngờ tới Thích Tuấn lại giơ tay giữ anh ta lại.
Tim Thích Vân Xuyên run mạnh, không dám quay đầu lại nhìn ông ấy.
“Ở lại đi, nếu con đi rồi thì bố phải ăn nói như thế nào với mẹ con đây. Mấy năm nay bố đã sớm coi con như con của mình, ai bảo trong người con có dòng máu của Thanh Vân? Ở lại đi, thế cũng coi như bố có cả con trai lẫn con gái.”
Ông ấy từ từ buông tay Thích Vân Xuyên ra, mệt mỏi đi vào phòng bệnh, canh giữ trước giường của Lư Thanh Vân.
Thích Vân Xuyên nghe vậy, không kìm được nức nở, khóc không thành tiếng.
Thích Vận ôm cứng anh ta vào trong lòng, nước mắt đầy mặt.
Chu Đình đứng một bên liên tục võ lưng hai người, không ngừng an ủi.
Giờ đây rốt cuộc cô ta cũng cảm thấy bản thân như là người nhà họ Thích.
Quả thực Lư Thanh Vân có rất nhiều thiếu sót khiến cho cô ta không thích, nhưng cô ta lại không thể không nhìn thẳng vào Thích Tuấn.
Cô ta tự hào vì có một người bố ruột như vậy.
Từ xưa đến nay, dù có bao nhiêu câu chuyện tình yêu xúc động lòng người, cô ta cảm thấy chúng đều kém mối tình sâu nặng Thích Tuấn dành cho Lư Thanh Vân.
Thoả mãn hết tất thảy.
Cô ta đi vào phòng bệnh, nhìn Thích Tuấn đang trộm khóc nỉ non, mắt cô ta cũng đỏ ửng, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“Bố.”
Thích Tuấn nghe thấy chữ này, ông ấy hơi ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn vân là sự chấn động.
Ông ấy cho rằng chính mình sẽ không đổi sắc, dù gì sóng to gió lớn nào ông ấy cũng đã từng trải qua hết rồi.
Tuy rằng Chu Đình không sửa xưng hô, nhưng mấy ngày nay họ cũng đã ở chung với nhau suốt rồi, ông ấy cho rằng có sửa xưng hô hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì mấy.
Nhưng hiện tại chính tai nghe được con gái gọi mình, bỗng nhiên mắt ông ấy chảy tràn lệ nóng.
Ông ấy với Lư Thanh Vân vẫn có con, là đứa con thuộc về riêng họ, ông ấy không hề khổ công dã tràng.
Ông ấy vẫy tay với cô ta, Chu Đình lao vào lòng ông ấy: “Bố vất vả rồi.”
“Đừng khóc, có mẹ con ở đây, đừng khóc.”
Chỉ cần có bà ấy ở đây, ông ấy có thể chịu đựng được hết thảy mọi đau buồn.
Chu Đình nghe vậy, thấy thật lòng thương Thích Tuấn.