Chương
“Ông, ông dám…”
Tức khắc hai ông bà nhà họ Trình cuống cuồng, giọng nói đã bắt đầu run rẩy, hiển nhiên không đủ tự tin.
Trình Thịnh đã chết, hiện tại khá nhiều người nhà họ Trình nghe theo Thích Vận, bên trong đã hỗn loạn như một nồi cháo thập cẩm từ lâu.
Bọn họ già rồi, có lòng mà không có Sức.
Thích Tuấn cũng không khách khí chút nào, trực tiếp giơ tay bóp cổ mẹ Trình Thịnh, một tay khác cũng không nhàn rỗi.
Một trái một phải, bóp cổ hai ông bà.
Ông ấy đã tận tình tận nghĩa với nhà họ Trình, Trình Thịnh nợ ông ấy, chỉ một mạng là có thể trả hết chắc?
Mấy năm nay ông ấy sống không bằng chết, mỗi ngày Thích Vân Xuyên đều quanh quẩn trước mặt, còn phải tốn hết sức lực nuôi con thay Trình Thịnh mà không giận chó đánh mèo.
Mà Trình Thịnh lại không đối xử tử tế với em gái ông ấy, em gái ông ấy bị bố mẹ chồng làm khó, ông ta cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt!
Nhà họ Trình khinh người quá mức.
Ông ấy chầm chậm dồn sức, hai ông bà già hít thở dồn dập, sắc mặt đỏ lên, lộ ra vẻ hãi hùng khiếp vía.
Những người còn lại nhìn mà sợ run, không ai ngờ được Thích Tuấn sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Lúc bấy giờ Phó Lâm tiến lên một bước, lập tức cản ông ấy lại.
“Hai người sống sờ sờ vào bệnh viện, nếu như chết mất thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối. Cho dù muốn ra tay thì cũng phải có kế hoạch tạm thời.”
“Đúng vậy anh cả, thật sự không đáng chuốc lấy phiền phức cho mình vì người như vậy.”
“Bố…” Thích Vân Xuyên mấp máy môi, vừa mới buột miệng gọi đã cảm thấy có hơi buồn cười, anh ta cũng không biết hiện tại mình nên gọi Thích Tuấn như thế nào.
“Ông Thích… Không đáng đâu, ông không suy nghĩ cho chính mình, thì vì mẹ… Ông cũng nên suy xét cho kỹ được không. Vì chuyện này mà ông gặp phải rắc rối, lỡ phải vào Cục Cảnh Sát, mẹ sẽ lo lắng cho ông đến mức nào cơ chứ?”
Anh ta vừa nói thế, Thích Tuấn có hơi dao động, ngón tay khẽ buông lỏng, hai ông bà già ngã xuống mặt đất, tức khắc ôm chặt lấy nhau.
Điều khiến bọn họ sợ hãi chính là lời nói của Phó Lâm, cho dù muốn ra tay thì cũng phải có cơ hội thích hợp.
Bọn họ kinh hồn bạt vía nhìn Thích Tuấn, sợ tới mức không dám nói một câu.
“Cút đi, giữ kín miệng cho tôi, nếu tôi nghe được tiếng gió gì bên ngoài, tôi sẽ giết các người, tựa như giết con trai các người vậy, dễ như trở bàn tay.
“Em gái và con trai tôi đều sẽ không trở về, các người cút được bao xa thì cút, tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trình, nhưng tôi cũng sẽ không giết các người. Trình Thịnh nợ tôi, tôi muốn đòi lại từng chút một, cút đi.”
Thích Tuấn không hề khách khí nói.
Đối với một số người vốn chẳng cần tỏ vẻ tử tế.
Sau khi hai ông bà nhà họ Trình nghe xong thì sấp sấp ngửa ngửa bò dậy, vội vã chạy đi.
Bọn họ vừa đi, không khí chợt tĩnh lặng hơn nhiều, vấn đề kế tiếp đã rất rõ ràng.
Thích Vân Xuyên phải làm sao đây.