Chương
Cố Thành Trung chắc chắn chính là cáo già, chẳng trách nói cái gì mà không gian không phải thương nhân.
Đoàn người vội vã đi khách sạn, lúc ở trên đường Chu Đình liên tục khiển trách Phó Lâm, anh ta cũng ngoan ngoãn chịu giáo huấn, dù sao cũng là bản thân không đúng.
Mà đầu sỏ gây lên…
Cố Thành Trung ở đằng sau đang cười rất vui vẻ.
Hứa Trúc Linh tức giận, trừng mắt, nhìn liếc anh một cái, từ sau khi hai anh em hòa thuận, Cố Thành Trung luôn thích bắt nạt Phó Lâm, đã tuổi đầu rồi, mà vẫn không biết mệt.
Anh trai bắt nạt em trai, vô cùng ngây thơ.
Nếu để người ngoài biết, phỏng chừng cười đến rụng răng.
Cô luôn cho rằng ở trước mặt mình, Cố Thành Trung mới có thể giống như đứa trẻ, không nghĩ tới ở trước mặt Phó Lâm cũng có thể giống như một đứa trẻ Vậy.
Nếu hai anh em thuở bé lớn lên cùng nhau, khẳng định sẽ có rất nhiều niềm vui.
Một người cô đơn mà trưởng thành, quả thật rất trống vắng.
Cố Thành Trung giống như là phát hiện ra một trò chơi rất thú vị, Phó Lâm cũng rất thông minh, có thể làm cho Phó Lâm nhận thua khiến cho anh đặc biệt có cảm giác đạt được thành tựu.
Giống như là khiêu chiến trò chơi có chỉ số thông minh cao, Cố Thành Trung chơi không biết chán.
Gọi tắt là… gài bẫy em trai.
Rất nhanh xe đã đi đến nhà thờ, cha mẹ hai bên cũng đã trấn an khách khứa xong, vội vã từ khách sạn đến đây.
Mục sư cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì cô ta có hai người cha, cho nên hôn lễ có chút đặc biệt, Thích Tuấn với bố Chu cùng nhau dắt cô ta lên thảm đỏ.
Phía dưới khách mời võ tay, trầm trồ khen ngợi, nghe mục sư tuyên đọc lời thề, cô dâu chú rể từ từ trao nhân cho nhau.
Dưới khán đài Hứa Trúc Linh nhìn rất nghiêm túc. Rõ ràng bản thân cũng đã kết hôn, hơn nữa kiểu Trung Quốc kiểu Tây Âu đều đã từng tổ chức, thế nhưng hiện tại nhìn thấy vẫn rất hâm mộ, vẫn cảm thấy thời khắc đẹp đẽ nhất của người phụ nữ là lúc họ mặc áo cưới.
Bởi vì người con gái mang theo lòng tràn đầy vui mừng, gả cho người đàn ông trước mặt.
“Đang nghĩ cái gì vậy?”
Bên tai truyên đến giọng nói khàn khàn trâm ấm của Cố Thành Trung, hết sức dễ nghe, quanh quẩn bên tai.
Lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, nói: ‘Em vẫn luôn cảm thấy chúng ta là đang nói chuyện yêu đương, chứ không nghĩ là chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi, con cái cũng có rồi.”
“Hối hận vì gả cho anh sớm như vậy sao?”
“Không phải như vậy, chỉ là lòng tham, còn muốn mặc áo cưới. Đương nhiên, cũng chỉ muốn vì một người là anh mà mặc áo cưới. Vẫn cảm thấy em của khi ấy mới là đẹp nhất.”
Hứa Trúc Linh có chút cảm động nói.
Vừa dứt lời, Cố Thành Trung giống như là đang diễn ảo thuật vậy, từ sau lưng lấy ra một cái khăn trùm đầu còn có vòng hoa nữa.