Chương
“Anh lấy cái này ở đâu vậy?”
Cô rất kinh ngạc, cũng rất vui vẻ.
“Đây là khăn trùm đầu dự phòng của Chu Đình, anh thấy vô dụng liền lấy đến đây. Cô dâu đừng nhúc nhích, để anh đội cho em.”
Anh nghiêm mặt nói.
Hứa Trúc Linh lập tức ngồi thẳng người, khẩn trương nhìn anh.
Rõ ràng là cặp vợ chồng già, nhưng… anh vẫn có thể cho cô cảm giác lãng mạn và đầy nghi lễ.
Anh buộc khăn trùm đầu giúp cô, đúng lúc này mục sư trên đài nói câu.
“Chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Dưới đài mọi người ồ lên.
Trong khi Phó Lâm hôn Chu Đình, Cố Thành Trung cũng vén khăn trùm đầu và đặt lên môi cô một nụ hôn tuyệt đẹp.
Trái tim của cô giống như là thả một viên đá vào hồ nước vậy, tản ra vô số gợn sóng tròn mờ ảo.
Cô khẩn trương nhắm mắt, cảm động muốn chết.
Từ trước đến giờ, anh vẫn có thể cho bản thân cảm động trí mạng, rối tinh rối mù.
Trong lúc khách khứa đang cười nói vui vẻ, anh nắm tay cô rời khỏi phòng.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào cô dâu và chú rể, cũng không ai chú ý đến việc hai người bọn họ rời đi.
Anh đưa cô đến nhà thờ ở phía sau, nơi trải đây bóng bay, trên mặt đất là những cánh hoa hồng, còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng.
“Đây là…
“Vừa nãy đi vệ sinh, thuận tiện đi qua chuẩn bị.”
“Những thứ này ở đâu ra vậy?”
“Anh giúp Phó Lâm xem qua nhà thờ, đây là nơi anh chọn, anh đoán em sẽ thích. Mấy thứ này đã sớm chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng có rất nhiều. Anh liền lấy một chút, mời công chúa của anh, nhảy cùng anh một điệu waltz.”
“Em còn nhớ rõ, điệu nhảy này, là ai dạy em không?” Anh nhìn cô thật sâu, từng chữ, từng chữ một nói ra.
“Nhớ rõ, mẹ nuôi dạy em những điệu cơ bản nhất, em nCốc nghếch học không vào, liền đặc biệt tìm anh học bù.
Giãm lên anh rất nhiều lần, khẳng định rất đau.”
“Anh lại không nhớ rõ cái này.”
“Vậy anh nhớ cái gì?”
“Nhớ rõ tối hôm đó đưa em trở về, ánh trăng rất đẹp, em nói với anh rằng quấng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Vậy em còn nói, quãng đời còn lại khiến em phải trải qua cuộc sống chết tiệt này.”
“Con gái nhà lành đừng nói bậy bạ.’ Cố Thành Trung trừng mắt, sau đó lại nói: “Cho dù nói, cũng chỉ có thể nói ở trước mặt anh, bởi vì anh sẽ bao dung em vô điều kiện, nhưng mà người khác thì không.”
“Biết rồi, anh Cố của em, anh còn không mau khiêu vũ, nhịp điệu cũng sắp qua rồi kìa.”
Cô cười nói.