Chương
Ba mươi năm ở Hà Đông ba mươi năm ở Hà Tây, người này với cô, cũng chuyển đổi quá nhanh đi chứ?
“Không gọi.”
Lúc này, cô rất có khí thế.
Cố Thành Trung nhíu mày: ‘Không nghe lời có phải không?”
Anh trực tiêp lột sạch quần áo của cô, một cái tát nữa, mông lập tức ửng đỏ.
Hai bàn tay in rất rõ ràng, Cố Thành Trung chỉ đánh một bên, đau đến mức chảy nước mắt.
Cuối cùng khí thế gì đó cũng biến mất sạch, đành phải gọi một tiếng.
Cố Thành Trung nghe được thì rất vui vẻ, sau đó đẩy cô lên giường….
Lễ cưới của Phó Lâm bên này sau khi kết thúc, ba ngày sau lại đến Đà Nẵng tổ chức tiệc cưới, huyên náo sôi động, vô cùng vui vẻ.
Hứa Trúc Linh ở bên ngoài cũng được hơn một tháng, rất nhớ các con, về không bao lâu, liền mang theo ba đứa nhỏ cùng đi biển nghỉ mát.
Trời vừa bước sang hè, thời tiết cũng không quá nóng, câu cá ở bờ biển, ngắm phong cảnh cũng rất tuyệt.
Bởi vì bánh bao nhỏ còn quá nhỏ, nên phải ở nhà.
Cô đem theo hai đứa con trai, xách túi lớn túi nhỏ, chất đầy trên thùng xe xuống đất.
Còn Cố Thành Trung thì rất đơn giản, chỉ cần áo khoác và quần áo để thay, còn kem dưỡng da, kem chống nắng và nhiều thứ khác, thì chỉ cân nhờ vợ thoa là được rồi.
Đây xem như là lần đầu tiên gia đình đi du lịch, Hứa Trúc Linh không có chút tính toán gì, còn Cố Thành Trung đã lên kế hoạch thật tốt cho chuyến đi, chuẩn bị sẵn khách sạn, bữa sáng bữa tối ăn gì, đều đã được tính toán kỹ lưỡng.
Cảnh vật xung quanh có gì, chợ đêm ở đâu, bãi biển có hoạt động gì, anh đều đã nắm rõ mọi thứ.
Còn Hứa Trúc Linh chỉ việc đến đó, đến cả đứa bé cũng không cần giữ, chỉ cần cô không làm lạc nó là được.
Buổi sáng đến khu nghỉ mát bên bờ biển, ở đây trang thiết bị rất cao cấp, nên người bình thường không đủ năng lực để tiêu tiền ở đây.
Bọn họ đặc biệt chọn một vài người, sợ sẽ gặp đối tác làm ăn, thì kỳ nghỉ mát sẽ biến thành một cuộc họp kinh doanh.
Tiểu Hi và Niệm Noãn thay quần áo, ở bên ngoài chờ Hứa Trúc Linh.
“Mẹ, mẹ đã xong chưa, chờ mẹ thay quần áo, cũng sắp ăn trưa luôn rồi.”
Niệm Noãn đáng thương nói.
“Ba ba nói, con trai phải kiên nhẫn, vì con gái thay đồ cần thay cả giày, đội mũ, đeo kính mát, đeo bông tai, còn có…Bôi kem chống nắng, lên mặt, lên cổ, trên đùi….”
Cố Hi còn rất cẩn trọng dùng đầu ngón tay đếm.
Niệm Noãn bất lực trừng mắt: “Tại sao ba lại dạy cái này?”
“Ba nói, sau này anh cưới vợ, đều cần dùng đến. Vợ là cái gì, có thể ăn không?”
Tiểu Hi là một trong ba đứa nhỏ, gần gũi với Hứa Trúc Linh nhất, cũng là đứa chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Cố Thành Trung, là danh bất hư truyền sâu sắc nhất. Bé nghiêm túc, không thích cười, rất cẩn thận hoà nhã, giống như….Nhìn thấy thức ăn không có cử động gì, nối nghiệp thật sự của Hứa Trúc Linh, thật sự là người nối nghiệp trong tương lai!