Chương
Lúc này, Hứa Trúc Linh đã thay một chiếc váy đi biển đi ra.
Cô vừa mới thoa xong kem chống nắng ở bên trong, sợ bản thân phơi nắng bị đen, cũng thoa cho hai cậu con trai từ trên xuống dưới.
“Xong rồi, đi thôi.”
“Không dám.”
Hai cậu nhỏ đồng loạt lên tiếng.
“Không dám cái gì?”
“Sợ ba sẽ la chúng con, không được đưa mẹ đi chơi.”
Bọn chúng lập tức lùi lại sau vài bước, nhìn quần áo của Hứa Trúc Linh từ đầu đến chân.
Váy thắt eo! Cổ chữ V xẻ sâu!
Mẹ của chúng đang rất nổi bật!
“Suyt, nói nhỏ thôi, nếu để ba con chọn quần áo cho mẹ, nhất định sẽ vừa già vừa quê mùa. Ba con có chút mệt, đang nghỉ ngơi, chúng ta đi đến bãi cát, đi dạo một chút!”
Cô kéo hai cậu con trai, một trái một phải rời đi.
Tiểu Hi và Niệm Noãn nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ qua đôi mắt của đối phương.
Mẹ của chúng, đang thử đi lùi trên bờ vực của cái chết, thách thức sự kiên nhãn của ba vua giấm châu Á này!
Rất nhanh ba người đã đến bãi cát, không quá nhiều người, cũng có người đang quay phim.
Nắng vừa phải, cô gọi một ly nước dừa, nằm dài trên ghế, thư thả tắm nắng.
Hai cậu con trai đang đắp một pháo đài cách đó không xa, kỹ năng làm rất siêu phàm.
Ở đây trời biển cùng một màu, gió không quá lớn, lung linh huyền ảo.
Đúng lúc này, có người chủ động tiến lại gần.
“Người đẹp, đi một mình hả?”
“Hai đứa con của tôi ở bên kia.”
Cô liếc nhìn, một người nước ngoài tóc vàng, nhưng rất thông thạo tiếng Việt.
Vẻ mặt anh ta đầy vẻ kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
“Trời đất! Chuyện này là thật sao?
Nhìn em trẻ tuổi xinh đẹp như thế, sao có thể là mẹ của hai cậu bé kia chứ?
Trời ơi, em lấy lại vóc dáng cũng quá suất sắc ấy chứ, dáng của em chuẩn như vậy, không có một chút thay đổi nào.”
“Em xinh đẹp như vậy, nói chưa kết hôn anh còn tin. Em có chắc chúng không phải con của người thân không?
Thật sự là con em sao?”
Hứa Trúc Linh ngượng ngùng khi được khen, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Người này nói quá đi thôi, sinh con ở †rong nước cũng xem là còn sớm.
“Là con của tôi.”
“Có thể mạo phạm hỏi một câu, em làm nghề gì vậy?”