Chương
“Tôi là đầu bếp, mở nhà hàng.”
“Trời, trùng hợp thật.”
“Anh cũng là?”
“Anh chuyên chụp các món ăn ngon, anh là nhiếp ảnh gia, bên kia có một nhà hàng Tây năm sao, anh đến đó chụp ảnh quảng cáo. Em nhất định rất nổi, một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể không nổi tiếng được. Anh còn chưa nếm thử tay nghề của em, cũng đã bị em chinh phục rồi.”
Hứa Trúc Linh cười ngượng ngùng, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, thật sự rất khó xử.
“Phải rồi, có thể kết bạn không? Anh thật sự rất vui khi gặp được em, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bạn tốt…”
“Cô ấy sẽ không trở thành bạn tốt với cậu đâu.”
Lúc này, phía sau truyên đến một giọng nói lạnh như băng, trong lòng Hứa Trúc Linh bắt đầu run rẩy, quay thật nhanh lại nhìn.
Cố Thành Trung mặc đồ rất đơn giản, áo ba lỗ trắng, quần đùi tối màu, trên tay còn bưng một khe đồ ăn, bên trên có trái cây nước uống.
Cô chưa từng nhìn thấy anh ăn mặc như thế này, rất giản dị, cũng đủ phô ra các cơ bắp trên cơ thể, đường nét đây vẻ đẹp.
Giống như hormone biết đi, rất hùng hồ mạnh mẽ.
Anh đeo kính râm, cả người đều nhìn thấy vẻ đẹp trai.
“Cố….Cố Thành Trung….’ Lúc này không phải lúc phấn khích, răng của cô đang run rẩy lên hết rồi.
Thôi rồi!
“Chào, anh là….’ “Chồng của cô ấy.”
“Hả? Đây là chồng của em à, rất hân hạnh khi được gặp anh.”
Anh ta đưa tay ra, Cố Thành Trung nắm lấy, nhưng không buông ra.
Mà càng siết chặt hơn.
“Đừng bắt chuyện với phụ nữ một cách tuỳ tiện, có thể cô ấy là một phụ nữ đã có gia đình. Cô ấy đã nói rồi, bản thân đã có con, còn không biết điều mà tránh xa một chút à?”
“Anh, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn giản là muốn kết bạn thôi. Cho dù cô ấy đã kết hôn, thì cũng có thể kết bạn chứ.”
“Nhưng vợ của tôi không cần một người bạn như cậu, đừng nhìn chỗ không nên nhìn, cút xa một chút.”
Anh hất mạnh tay, người nọ lảo đảo lùi lại phía sau, sao có thể dám ở lại nữa, mặt xám xịt rời đi.
Hứa Trúc Linh lập tức đứng dậy, giống như một đứa nhỏ vừa phạm sai lầm, cúi đầu, bàn tay nhỏ bấu chặt vào váy, cũng không dám thở mạnh.
“Ăn mặc rất phô trương.”
Anh liếc nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm thấp.
Cô nghe vậy, da đầu tê tái, tim đập nhanh, muốn đào một cái hố để chôn bản thân.
Bây giờ Cố Thành Trung tức giận đến muốn nổ tung, trước đây chung quy nhìn thấy cô trước không lồi sau không vểnh, là một đứa trẻ chưa dậy thì, sẽ không bị người khác ngấp nghé.
Nhưng không ngờ, sau khi ở bên nhau, dung mạo càng xinh đẹp, duyên dáng mảnh khảnh xinh đẹp hơn, còn chưa kể đến tính tình thoải mái hào phóng.
Sau khi sinh con, không biết vì sao, những nơi dậy thì lại đều phát triển lân hai, hiện tại mặc váy thắt eo, nhìn trước nhìn sau, đường cong thon thả, lại đầy vẻ mê người.