Chương
Anh cảm thấy tựa như mình đã mơ một giấc mộng xuân, trong giấc mơ ấy mọi thứ đều đẹp đế biết bao nhưng khi tỉnh giấc tất cả đều biến mất.
Anh nghĩ rằng Risa là sự cứu đỗi mà ông trời đã phái xuống cho anh để anh một lần nữa có thể vượt qua cái bóng của quá khứ để yêu một người.
Anh biết rằng lấy cô làm vợ là một điều không dễ dàng, anh đã phải chuẩn bị mọi thứ để có thể sẵn sàng chống lại cả một quốc gia.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nỗ lực bằng tất cả những gì mình có nhưng cuối cùng thì…
Nhưng nhân vật nữ chính trong câu chuyện đã biến mất như thể chưa từng †ồn tại.
Anh và Samegawa Akane coi nhau như cái gai trong mắt, chỉ hận không thể giết chết đối phương.
Hai người họ căm ghét nhau cũng chỉ vì một người con gái.
Nếu như không có sự tồn tại của đối phương, có lẽ Risa sẽ không biến bất, sẽ không lìa khỏi cõi đời hay bặt vô âm tín như bây giờ.
Dù là ở các nước phương Tây hay phương Đông thì hồng nhân họa thủy luôn là câu chuyện được nhắc đến muôn đời, nhưng anh ta không ngờ rằng có ngày anh lại vì một người con gái mà đánh mất bản thân.
Một mình anh ta từ sáng đến tối rõ rằng không làm gì, vậy mà thân thể lại vô cùng nặng nề.
Anh ta như một kẻ từ cõi chết trở về, thẫn thờ bước đi trên những con phố quen thuộc, sống bằng những kí ức cũ cùng niềm tin, anh ta thậm trí còn không biết ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì.
Nếu như cả đời này không tìm được tung tích của Risa, vậy anh phải đi đâu đây?
Căn phòng không một tia sáng le lói, anh ta dường như đã quá quen với màn đêm đen, đôi mắt của anh cũng đã dần thích nghỉ với bóng tối.
Anh ta tựa một bóng mạ, lang thang trong vô thức.
Rửa mặt xong, ngồi xuống trước giường.
Không biết tự khi nào trước đi ngủ anh đều phải uống một cốc rượu, rượu là cách giúp thần kinh anh tê liệt, tự thôi miên bản thân, khi đã thật sự thấm mệt anh mới có thể chìm vào giấc ngủ để đêm về sẽ không mơ thấy hình bóng người mà anh nhớ da diết, cũng không bị người đó mà thao thức cả đêm.
Rượu ngon hay không đối với anh cũng chẳng có mùi vị gì nữa, vì anh chúng đều giống nhau, chỉ là thuốc ngủ mà thôi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ anh đều mong rằng sẽ không còn mơ thấy cô nữa nhưng trong giấc mơ cô vẫn xuất hiện mang theo nụ cười tựa như hoa nở, xinh đẹp động lòng người.
Vào lúc này, tại chỗ ở riêng của Phó Thanh Viên Anh ta thích ở một mình, hằng ngày bầu bạn cùng máy tính và những con số.
Gậu ta thường xuyên về nhà cũ thăm Cố Chí Thanh và Úy Lam, anh ta biết mình chỉ là đứa con hoang chẳng vinh dự gì nhưng Cố Chí Thanh chẳng hề bận tâm đến điều đó và coi anh ta như con ruột.
Úy Lam cũng dần dần chấp nhận, bản thân bà biết bà đã nợ Phó Thanh Viên quá nhiều, mọi tội lỗi vốn đều là do Phó Minh Nam gây ra, còn anh ta căn bản không có liên quan gì cả vậy mà đã phải gánh chịu quá nhiều thứ.
Mặc dù mang họ Phó những cậu ta vẫn là người của Cố gia.
Trên thế gian này, người thân nhất của anh chính là Phó Minh Tước những anh ta cùng đã đi rồi.