Chương
Anh mỗi ngày đều gặp Cố Thành Trung, giúp anh ta xử lí chuyện của công ty, hoàn thành phần công việc của mình. : Anh chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm Tân Miêu, Nhược Minh Lan nói cho anh biết nững nơi Tân Miêu đi đến, cô ấy đã đi rất nhiều nơi và nơi ở lại ít ngày nhất chính là Đà Năng.
Cậu biết cũng cùng cũng sẽ có ngày cô ấy quay về.
Trước mắt, anh ta còn việc quan trọng hơn là thực hiện lời hứa với bạn là chăm sóc Risa và đứa bé sắp chào đời mẹ tròn con vuông.
Đã tám tháng trôi quá, cũng đã sắn đến ngày hạn đã ấn định.
Bệnh viện mà Yasui Yuuzora đích thân liên hệ chỉ cần nhập viện trước khi sinh, mọi công việc về bảo mật đều đã ổn thỏa cả rồi.
Ở đây có một người chuyên phụ trách việc chăm sóc Risa, một ngày ba bữa cơm được chuẩn bị đầy đủ, anh ta thường đi làm về muộn sẽ không lo cô bị đói.
Hôm nay đi trên đường chợt nhìn thấy bên đường có bán súng bắn bong bóng, cảm thấy Tân Miêu sẽ thích nó, nó rất hợp với căn phòng của một cô bé yêu màu hồng như cô.
Anh không kìm được bèn mua mỗi màu một chiếc.
Lúc mua cười đến ngây người, nghĩ đến lúc về nhà có thể gặp Tân Miêu.
Có điều trong lòng anh rất rõ, cô vẫn đang phiêu bạt ngoài kia, anh luôn sẵn sàng cho cô một mái nhà nhưng cô lại gạt đi.
Anh không dám trờ về quá muộn vì biết rằng Risa sẽ đợi anh.
Cô cô đơn, anh cũng cô đơn, hai người họ tựa như hai người ngồi giữa trời tuyết đang run lên vì lạnh, không ai cười nhạo ai, họ giống như những người thân trong gia đình, cảm thông, yêu thương, sản sẻ sự bất lực.
“Anh về rồi à.”
Risa nghe thấy tiếng mở cửa liên lập tức ôm cái bụng bầu của mình chạy tới.
Bụng cô ấy giờ rất lớn, trông chẳng hềcân xứng với dáng người nhỏ bé của cô, tưởng chừng như có thể đè bẹp cô.
Anh cũng vội vàng đến đỡ cô, cái thai cũng sắp đến ngày đẻ nên anh cũng vô cùng lo lắng dù sao thì anh cũng là người chăm sóc Risa từ tháng mang thai đầu tiên.
Thấy bụng cô mỗi ngày một to lên anh cũng rất vui, rất mong chờ ngày đứa bé chào đời.
Đứa trẻ này chào đời sẽ gọi anh là chú, anh sẽ là bậc cha chú.
“Cái này là cho tôi à? Có trẻ con quá không vậy? Tôi rất thích nó đó!”
Risa nhìn thấy khẩu súng bắn bong bóng, hai mắt sáng rực lên, nóng lòng muốn cầm lên xem thử.
Mặt Phó Thanh Viên hiện lên chút lúng túng, anh bối rối gãi đầu, Risa lập tức hiểu ra ngay cười cười nói: “Cái này là dành cho cô gái của anh đúng không?”
“Cô…cô đừng cười tôi, cô biết thừa là tôi tự mình đa tình mà, giờ cô ấy không ở đây nhưng mỗi ngày tôi vẫn đều mua vài món đồ cho cô ấy.”
Nói rồi anh ta lập tức ném hết mất thứ đó lên tủ ở hành lang.
Trên đó có một chiếc kẹp tóc hình trái tim của con gái, một chiếc băng đô có gạc nhỏ và một món đồ chơi của Peppa Pig. Anh ấy thậm chí còn mua bộ quần áo kiểu Lolita. Anh ấy nói rằng anh ấy đã nhìn thấy nó trong cửa hàng, thấy rất phù hợp với Tân Miêu nên anh đã tự mình mua nó.
Lúc anh ta mua thứ đó những người bán hàng đều nhìn anh ta với ánh mắt kì quát như thể anh ta là một tên biến thái vậy.
Thực ra anh ta cảm thấy bản thân mình đúng là một tên biến thái, dù Tân Miêu không ở đây nhưng lúc đi trên đường nhìn thấy thứ gì anh đều không kìm được mà nhớ đến cơ.