Chương
“Có lẽ thứ anh ấy tìm chưa phải thứ mình yêu thích. Nếu hai người chỉ ở bên cạnh nhau đến khi anh ấy đến tuổi lấy vợ, sinh con. Lẽ nào đây là kết cục mà cô mong muốn sao? Sau khi cô thổ lộ, nếu anh ấy không thích cô, thì cô không cần lãng phí thanh xuân của mình nữa.”
“Cô là con gái, tôi nghĩ cô không thích những bộ vest và quần tây cổ điển, kính gọng đen hay tóc đuôi ngựa.
Cô cũng thích váy, giày cao gót, thích mái tóc dài bồng bềnh và thích mang nhiều loại túi xách khác nhau đúng không?”
“Mặc dù tôi thực sự mong muốn cô ở bên anh trai tôi và tôi cũng muốn anh trai của tôi có thể nhận thấy tình yêu cô dành cho anh ấy. Nhưng nếu anh ấy thẳng thắng với cô thì cô không cân phải tốn thời gian cho anh ấy nữa. Điều anh ấy cần là vợ chứ không phải thư ký, cô đi rồi, nếu như cuộc sống anh ấy không có gì thay đổi, anh ấy sẽ tiếp tục tìm một thư ký mới.
“Còn nếu anh ấy cảm thấy sự ra đi của cô làm thay đổi chấn động địa cầu, có lẽ anh trai tôi thật sự không thể rời khỏi cô. Nếu không đủ can đảm để thực hiện điều này, cô chỉ có thể đứng tại chỗ với tư cách là một thư ký, cô hiểu không?”
Hứa Trúc Linh khuyên bảo hết sức tận tình.
Trong ánh mắt Lâm Thư lóe lên tia sáng mà trước nay chưa từng có .
Cô siết chặt nắm tay, có chút cảm động.
Hứa Trúc Linh cô nói rất đúng, nếu cô ta không đủ can đảm đi bước đi đó thì cô ta chỉ có thể đứng yên với tư cách là một thư ký.
Làm thư ký ba năm vẫn chưa đủ sao?
Cô ta thở phào một hơi rồi mạnh mế gật đầu: ‘ Tôi… hôm nay tôi sẽ tỏ tình.”
“Cố lên, nhanh chóng quay lại thang máy, tôi sẽ ủng hộ cô.” Thang máy lên đến lầu một, cô vội vàng giúp Lâm Thư bấm đến văn phòng tổng giám đốc cấp cao nhất.
Lâm Thư đứng ở trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, nhưng không thể lấy hết can đảm đi vào.
Hứa Trúc Linh luôn bên cạnh cổ vũ và tiếp tục động viên cô ta.
Lâm Thư hít một hơi thật sâu, cuối cùng can đảm tiến vào.
Ngôn Phúc Lâm đang làm việc, nghe thấy có người vào theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lâm Thư, không thể không bối rối hỏi: “Sao lại quay về? Có phải để quên thứ gì không?”
“Không, không phải… chỉ là tôi có chuyện… muốn nói với Tổng giám đốc Ngôn.”
Cô ta lắp bắp, giọng nói run rẩy.
Cả người căng thẳng, có hơi mất thăng băng với những bước đi trống không.
Đôi bàn tay nhỏ bé bất an nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cảm giác ướt át khiến cô ta càng thêm thiếu tự tin.
“Ừ, cô nói đi”
Ngôn Phúc Lâm nghĩ rằng những gì Lâm Thư sắp nói ra chẳng qua chỉ là công việc nên không nghĩ nhiều, anh ta vừa làm việc vừa nghe cô ta nói.
“À… Tổng giám đốc Ngôn, anh có người mình thích chưa?”
“Hả? Sao cô lại hỏi vấn đề này, có phải Hứa Trúc Linh nói gì đó với cô phải không?”
“Anh… anh cứ trả lời đi.”
Lâm Thư căng thẳng vội vàng hỏi.