Chương
Mặc dù Ngôn Phúc Lâm cảm thấy việc cô ta làm thư ký mà hỏi những lời riêng tư như vậy có vẻ không hợp lý, nhưng nghĩ đến Lâm Thư đã ở bên anh ta hai năm, dù là ở công ty hay ở nhà, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa.
Đột nhiên hôm nay cô ta hỏi điều này, có lẽ vì lo lắng cho anh ta.
Ngôn Phúc Lâm gập máy tính lại, nhìn cô ta rồi nói: “Sao thế? Cô muốn giới thiệu ai cho tôi à? Ở tuổi của tôi mà chưa có gia đình. Đó có phải là nguy cơ không?”
“Nói như vậy, là anh chưa có người mình thích phải không?”
Cô hơi hụt hãng một chút, nhưng đây không phải là kết quả quá tồi tệ.
Nếu anh ấy trả lời răng đã có người mình thích, thì bản thân cô cũng không biết phải giải quyết thế nào.
“Ừ, cô muốn giới thiệu ai à?”
“Tôi… chính tôi.”
“Hả? Ai?”
Ngôn Phúc Lâm sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lầm, không thể không ngạc nhiên hỏi lại.
Lâm Thư nắm chặt mép quần áo, nhắm mắt lại không dám nhìn Ngôn Phúc Lâm, kêu lên thật to: “Tôi, Lâm Thư tôi… anh, anh có nên suy sét không?”
“Thư ký Thư đã uống rượu à?”
Sắc mặt Ngôn Phúc Lâm trở nên nghiêm túc và nói với giọng nghiêm nghị.
Nghe giọng nói nghiêm túc như vậy, lòng cô ta cũng lạnh đi.
Cô ta đã ở bên anh ta lâu như vậy, vui buồn của anh ta, cô ta hiểu hơn ai hết.
Rõ ràng là anh ta đang rất tức giận, đang cảm thấy mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới đã bị vượt quá giới hạn.
Lâm Thư run rẩy mở mắt, đôi mắt trong veo và ngây thơ, nhìn anh ta qua cặp kính gọng đen vô hồn.
“Thư ký Thư, cô có biết cô đang nói gì không?”
“Tôi… tôi biết chính xác mình những gì mình đang nói.” cô ta đứng thẳng lưng, nhìn lấy Ngôn Phúc Lâm không hề chớp mắt: “Tôi… tôi thích anh, tổng giám đốc Ngôn, anh có thích tôi không?
Một chút thôi cũng được.”
“Không.”
Anh ta nói không một chút do dự, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Anh ta luôn coi cô thư ký của mình như em gái ruột, có thể chăm sóc cô ta và không bao giờ giao cho cô ta những nhiệm vụ khó khăn vì sợ cô ta không thể giải quyết được.
Năng lực làm việc của cô ta thật sự rất tốt, đó là lý do khiến anh ta có thể giữ một người phụ nữ làm việc ở bên cạnh mình.
Anh ta cho rằng cô ta sẽ không có suy nghĩ khác về mình như những người phụ nữ khác, nhưng anh không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại như thế này.
“Không có cũng không sao, vậy thì bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ vun đắp tình cảm, vẫn còn kịp.”
Lâm Thư mạnh dạn nói, dù sao cô †a cũng đã đi đến bước này nên không có gì là cô ta không dám nói.
Cô ta cảm thấy rằng đây là sự dũng cảm nhất trong hơn hai mươi năm qua của mình.
“Ra ngoài.”