Chương
“Tôi hiếm khi gặp người nào khi từ chức vẫn khen ông chủ cũ, xem ra Tổng giám đốc Ngôn thực sự rất tốt. Tôi cũng sẽ cố gắng phát huy. ˆ “Tốt rồi. Vậy thì… tạm biệt.”
Lời tạm biệt này không chỉ nói với thư ký Chu, mà còn là nói với công việc này, với Ngôn Phúc Lâm.
Tạm biệt.
Sẽ không gặp lại nữa.
Cô ta mang theo tất cả mọi thứ xoay người rời đi. Lúc quay lưng lại, nước mắt lưng tròng cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống.
Khi cô ta rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Phát Đạt, bên ngoài có rất nhiều xe cộ qua lại, lập tức cô ta cũng mờ mịt.
Cô ta không gọi xe, cũng không ngoảnh mặt lại mà bước đến thùng rác bên cạnh rồi ném tất cả tài liệu văn kiện vào.
Cô ta không thích làm thư kí. Dù học tài chính nhưng cô ta thích luật, vì vậy cô đã bất chấp mọi thứ để chọn luật.
Điều cô ta thật sự thích là trở thành một thẩm phán hoặc một luật sư công chính liêm minh.
Bởi vì cô ta thích Ngôn Phúc Lâm, từ cái nhìn đầu tiên khi còn ở trưởng đại học. Anh ta đã từng là khách mời của trường và đến để đọc diễn văn khai giảng.
Khi đó, cô ta vừa thi xong nghiên cứu sinh. Cô ta nhàn rỗi chán nản nên đã đi nghe bài phát biểu của những người thành đạt, nhưng không ngờ mọi thứ lại đi quá tầm kiểm soát.
Cô ta vừa học nghiên cứu, vừa làm thư ký cho anh ta.
Sau hai năm cô ta không tiến bộ gì trong học tập, nhưng ngược lại công việc thư ký rất thành thạo.
Nhưng bây giờ cũng đã đến lúc được là chính mình và làm những gì mình thích.
Lâm Thư dừng chân bên cạnh thùng rác hồi lâu, sau đó tháo kính gọng đen xuống, buộc tóc, bước đi không ngoảnh đầu lại.
Buông bỏ tình cảm đã lâu như vậy không đau lòng sao?
Câu trả lời tất nhiên là đau, đau đến thấu cả tim gan.
Nhưng cô ta còn có thể làm gì? Hụt hãng hay chết đi sống lại, chẳng lẽ không thể sống nếu thiếu đi tình yêu sao?
Cô ta sẽ không như vậy, dù cho thực sự đã trải qua những chuyện khủng khiếp. cô ta chỉ cho phép mình buồn trong một khoảng thời gian, có thể suy sụp tỉnh thần, nhưng đều có giới hạn.
Không thể như thế trong một thời gian dài.
Cô ta không thể cưỡng cầu Ngôn Phúc Lâm yêu mình, nhưng cô ta có tư cách để yêu cầu bản thân vui lên càng sớm càng tốt.
Cô ta vừa khóc vừa đi dạo xung quanh trung tâm thương mại, nước mắt rơi từng hạt không thể ngừng lại.
Tuyến nước mắt của cô ta giống như vòi nước đang mở vậy, không gì có thể ngăn cản được.
Khi nhân viên bán hàng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ đang khóc đã rất lo lắng.
Nhưng cô ta chỉ lắc đầu và tiếp tục mua quần áo.
Cô ta đã lâu không mua quần áo mới bởi vì chỉ có tám ngày nghỉ phép trong một tháng, khả năng rất cao còn phải tăng ca.