Chương
Cô ta không biết anh ta muốn làm gì.
Khi ăn, cô ta luôn dè chừng, không dám thở mạnh.
Tâm trạng Cung Xuyên Minh Âm không tệ, anh ta thăm dò: “Cô tên gì?”
“Khương Lê, những người khác đều gọi tôi là A Lê.”
“Vì sao cô lại ở đây? Bị Diên và những người khác năm được thóp sao?”
“Không có, nhưng tôi sẽ không nói anh biết, anh không cần nghĩ lấy được †in gì từ tôi đâu.”
Cô ta tức giận liếc anh ta, thật ra cô †a thật sự có nghĩa khí.
Anh ta chỉ cười nhẹ, lắc đầu.
Ăn xong, Cung Minh Xuyên Âm không dẫn theo thuộc hạ, đưa một mình cô ta rời đi.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một tòa nhà cao chót vót.
Từ xa nhìn lại, không thấy nhìn thấy đỉnh, diện tích rất rộng, cỏ cây xanh mướt khắp nơi.
“Đây là đâu?” Cô ta tò mò hỏi.
“Kettering, thế nào, chưa từng đến đây sao?”
Kettering. Từng chữ này như gõ vào †im là cô ta sợ tới mức trợn to hai mắt, lắp bắp hỏi: ‘Anh… anh muốn làm gì?”
Anh ta mím môi, không nói rõ.
Bước chân nhanh về phía trước, cô ta không thể lùi lại được nữa, đành bước nhanh theo chân của anh ta.
Ngay sau đó, người bảo vệ đến mở cửa và dẫn họ đến nơi tiếp khách trong †òa nhà chính.
Đợi một lúc, Diên cùng Lê Sa đi ra.
A Lê nhìn vào Lê Sa cảm thấy như chính mình đang soi gương, khó có thể phát hiện ra sự khác biệt về ngoại hình giữa hai người.
Bọn họ rất giống nhau, nhìn thoáng qua không thể phát hiện được, tựa như được đúc ra từ một khuông.
Lê Sa núp sau Diên, nhìn Cung Xuyên Minh Âm đầy sợ hãi, như đang nhìn thấy một kẻ điên.
Diên võ nhẹ vào lưng, trấn an cô ta.
“Chiêu Nhân Thân vương, đã lâu không gặp.”
“Đổi trắng thay đen quả là không biết xấu hổ.” Cung Xuyên Minh Âm không khách khí nói.
“Có vẻ như tôi đã quá chủ quan, lời thỉnh cầu của tôi bị nhà vua từ chối rồi sao?”
“Không hề, anh trai tôi là sao có thế từ chối, vì lợi ích cho đất nước, vì lợi ích hoàng thất. Hy sinh một cuộc hôn nhân của huynh đệ thì có gì?” Cung Xuyên Minh Âm chế giễu.
“Lời này là có ý gì? Diên, anh và nhà vua làm giao dịch gì vậy?” Lê Sa nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhìn anh ấy bất an.
“Xem ra em vẫn chưa biết. Em thử nghĩ xem, làm cách nào mà anh ta có thể đổi thật lấy giả. Anh ta đã làm giao dịch với nhà vua, đổi người lấy tám mươi phần trăm lợi nhuận Kettering. Có sự khống chế của nhà vua, cho dù biết người bên cạnh là giả, anh còn có thể không phục không?”
“Còn có, sau khi em rời đi, An Tỉnh Du Không cũng không còn còn tâm tư tiếp tục bảo vệ Công ty Nhật Kinh. Đến lúc đó anh dùng danh nghĩa là con rể có thể hợp tình hợp lý tiếp quản Công ty Nhật Kinh một cách thuận lợi. Đối với hoàng thất, đổi một người lấy một mối làm ăn không mất vốn là món hời lớn, sao hoàng thất có thể dễ dàng bỏ qua?”