Chương
Dáng vẻ hai người họ không hề giống nhau, Lê Sa trông tinh nghịch hơn, khuôn mặt toát lên khí chất cao quý vốn có.
Cô ta lại như một con chuột nhỏ, mang theo đề phòng và sự bất an.
Nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
Sẽ tốt hơn nếu anh ta buông tay Lê Sa rồi yêu cô ta không?
Suy nghĩ này đột nhiên nổi lên, trái tim anh ta bỗng run lên.
Anh ta vội rụt tay lại, nghĩ bản thân mình điên rồi.
Đúng lúc này, A Lê tỉnh dậy, xoa xoa khuôn mặt ngái ngủ.
“Anh tỉnh rồi sao? Có phải đau dạ dày không? Tối qua anh uống nhiều như vậy, chắc là đau rồi.”
“Sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi lại ở chỗ này? Rõ ràng là anh nắm tay tôi không chịu buông.”
A Lê oán trách nói.
“Cô không sợ tôi giết cô sao, còn dám tới gần? Lá gan thật sự không nhỏ.”
Anh ta cố hạ giọng, hung ác nói.
Nghe đến đây, Lê cúi đầu sợ hãi.
Sợ, ai mà chẳng muốn sống tốt.
Nhưng những điều có thể làm được chẳng lẽ lại bỏ mặc.
“Sớm biết vậy cho anh uống đến chết.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đi đây.”
Cô ta rụt tay lại định rời đi, nhưng lại bị anh ta kéo lại sau đó ôm lên giường.
Cô ta kinh ngạc kêu lên, cả người giống như con chim sợ cành cong, lông dựng hết cả lên.
“Anh… anh làm gì vậy?”
“Buổi sáng thể lực tốt, muốn.”
“Cái ởì? Anh muốn làm cái gì?”
Cô ta kinh sợ, giây tiếp theo đã bị người đàn ông trấn áp, thành công chiếm đoạt.
Nhưng… lần này rõ ràng anh ta đã dịu dàng hơn rất nhiều.
A Lê không hiểu, miệng anh ta nói thích một người khác, nhưng tại sao lại đẩy cô ta lên giường?
Cô ta giãy giụa cũng không có kết quả, nên chỉ có thể để mặc anh ta.
Cuối cùng, A Lê ôm lấy eo run rẩy bước ra khỏi phòng, khóc không ra nước mắt.
Buổi sáng anh ta đi làm nhưng vẫn về sớm để ăn trưa cùng cô.
“Buổi tối cùng tôi ra ngoài đi.”
“Chân tôi thế này, anh còn muốn tôi đi đâu?” Cô chua chát nói.
“Cùng tôi đi gặp một người, đến đó rồi cô sẽ biết. Nếu cô không đi được, thì †ôi cống cô vậy.”
“Không cần, tôi có thể đi!”
A Lê cắn đũa, lập tức nói.