Chương
Cô ta trợn mắt há hốc mồm, tay cầm thanh kiếm đồng do tổ tiên truyền lại, mỗi một thanh đều có thể coi là đồ ii, Năm đó Kỷ Thiên Minh không còn một xu dính túi đã định đem thanh kiếm bằng đồng này đi cầm cố.
“Sao vậy? Không nghe thấy tiếng gõ cửa sao?”
William vòng tay vây lấy cô, nhìn cô cười.
Trông bộ dáng bị dọa đến choáng váng của cô ta thế nhưng lại có một chút đáng yêu.
Cô ta ngây người, nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại ở đây?”
“Tôi từ xa đến Đà Nẵng, đất khách quê người đến đây cũng chỉ vài lần, tôi cần một hướng dẫn viên du lịch. Trùng hợp là cô cũng đang rảnh.”
“Hả?”
Sau khi nghe xong câu này Kỷ Nguyệt Trâm muốn dùng thanh kiếm này đâm chết anh ta, anh ta đúng thật ngứa đòn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, là Kỷ Thiên Minh gọi tới.
“Anh…”
Cô ta vội vàng nghe máy. Khi cô ta đang định kể khổ, nhìn thấy anh mắt lạnh lùng của William quét đến, khiến cô ta run lên vì sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Sao vậy? Giọng em có vẻ khác thường. Đã lâu rồi em không nhiệt tình với anh như vậy, có phải nhớ anh trai hay không?”
“Là… đúng vậy, nhớ anh, lâu rồi chưa thấy anh đòi tiền. Thật sự là… có chút không quen. “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta nhăn nhó đáng thương nói.
“Không phải sao, anh muốn mượn tiền. Nhớ chuyển hết số tiền kiếm được tháng này cho anh. Anh đang cần gấp.”
“Kỷ Thiên Minh, anh là quỷ hút máu.
Thà rằng anh đừng gọi cho tôi. Cút đi, đồ khốn.”
Kỷ Nguyệt Trâm tức giận hét lên rồi ngắt máy.
Đầu bên kia vểnh tai ra, cảm thấy âm điệu có vẻ thoải mái hơn nhiều. Đây mới đúng là Kỷ Nguyệt Trâm anh biết.
Kỷ Nguyệt Trâm giận dữ ném điện thoại của mình trên mặt đất, nói: “Anh muốn làm gì? Bà đây không sợ. Cùng lắm thì sau khi chết tôi sẽ trở thành nữ hiệp.”
“Không nên tức giận, muốn kiếm tiền, tôi lại có tiên, tôi cho cô. Chỉ cần cô khiến tôi vui vẻ, muốn nhiều hay ít, tôi đều có thể đưa cô. Cái kia, tổ chức của cô thật khốn nạn, thế nhưng lại bóc lột từng đồng mồ hôi nước mắt của một cô gái, thật đáng thương.” William cười Theo như anh ta biết thì Kỷ Thiên Minh không thiếu tiền.
Thị trường chợ đen kiếm tiên mỗi ngày, hoa hồng kiếm được đủ để nuôi sống những người bên dưới.
Không đến mức phải ép một cô gái kiếm tiền.
Thật tò mò muốn biết Kỷ Thiên Minh đang buôn bán cái gì.
“Anh… là muốn đưa tiền cho tôi sao? Nói sớm hơn, đưa tiền thì mọi chuyện rất dễ thương lượng. Đừng nói đến việc làm hướng dẫn viên du lịch, làm giúp việc tôi cũng có thể.”
“Thành giao, vậy cô làm người giúp việc đi.”