Chương
“Người giúp việc?”
Chuyện quái gì vậy.
Có vẻ như… là anh ta muốn sai khiến cô ta.
“Vậy thì cửa của tôi?”
“Sau này sẽ có người sửa.”
“Tốt rồi, tốt rồi, anh xem, lần trước tôi bị anh làm cho sợ hãi, mấy ngày nay không mở cửa tiệm làm mất rất nhiều tiền. Tôi không còn đồ ăn, anh xem này Cô ta dang hai tay ra, nụ cười càng lúc càng đói.
Thái độ đòi tiền thật thích đáng.
Không nịnh nọt, cũng không có chỗ không thỏa đáng.
“Của cô.”
Anh ta lấy từ trong túi ra một tờ chỉ phiếu.
“Chi phiếu lần này là gì?”
Cô ta hào hứng hỏi, mở ra xem, khuôn mặt nhỏ lập tức sa sầm.
Đập vào mắt là ba chữ to đùng.
Hàng chữ xiêu vẹo nhìn vào là biết mới học viết tiếng Trung.
(Tưởng bở), hai ký tự lớn xuất hiện trên giấy.
“Mẹ kiếp, thế nhưng là tưởng bở.
Anh thật quá đáng.”
“Ngoan, đừng nói bậy, cũng không nên động thủ, hãy cẩn thận cái mạng nhỏ của cô.”
William cười lạnh lùng nói, khiến Kỷ Nguyệt Trâm sợ hãi không dám làm gì.
Còn có thể làm thế nào? Hầu hạ anh ta, kiếm tiên của anh ta thực sự quá vất vả.
Tiền không dễ kiếm lại phải dè chừng cái mạng nhỏ.
Bất lực cô đành phải đi theo William, sau đó đưa anh ta đi thăm quan một vòng Đà Nẵng.
Đà Nẵng là thành phố chú trọng về kinh tế và cả chính trị, ngoài di sản văn hóa thì không có nhiều phong cảnh đẹp.
Tuy nhiên, gần Đà Nẵng có một vùng biển đẹp, đây là một nơi không tồi.
Sau một ngày đi ra ngoài, cô ta phát hiện ra William bị mù đường nghiêm trọng, Vào trung tâm mua sắm, đi vệ sinh sau đó đi ra anh ta đã không thể phân biệt được đâu là đông, tây, nam, bắc.
Màn đêm buông xuống, đi một ngày đường đã quá mệt, cô ta than thở: “Tôi sắp chết đói rồi, vừa mệt, vừa đói, vừa khát, tôi đi không nổi.”
Cô ta oán giận nói.
“Cô muốn làm gì?”
“Ăn cơm, ăn lẩu, anh đã ăn thử chưa? Đặc sản ở đây đảm bảo nơi khác không có, không thể không nhắc tới món lẩu.”
“Nghe cô.”
Ngay sau đó cô ta tìm được một cửa tiệm và gọi lên một món ăn siêu cay.
Anh ta không biết nêm gia vị như thế nào, thế nên cô đã làm một nồi lẩu siêu cay, đảm bảo rằng ngày mai xác định anh ta sẽ ôm chặt nhà vệ sinh không rời. Cho anh ta nếm thử lợi hại của cô ta, cho anh ta biết chữ “chết” viết như thế nào.