Chương
“Nam nữ… đều là như vậy à? Nếu không có phụ nữ thì sao?”
“Chiến hữu thân thiết, cô nghĩ, hai người đàn ông hôn nhau xem đại não có lập tức đông cứng không?”
“Chuyện này? Thật sự là như vậy sao? Tại thời điểm anh hôn tôi, đầu óc tôi đã trống rồng, không biết làm gì.
Quả nhiên khi tham gia quân đội, khả năng thích ứng với những thay đổi thật tốt.”
Cô không khỏi khen ngợi, nhưng sau đó nghiêm giọng nói: ‘Nhưng tôi không phải người của nước anh, tôi vân rất dè dặt, sau này anh không thể làm chuyện này với tôi.”
William ngẩn người trong giây lát, cô †a không chỉ đơn thuần, thậm chí anh ta còn cảm thấy cô ta còn… có phần thiếu thông minh.
Loại chuyện vớ vẩn vậy cô ta cũng tin.
Như vậy cũng tốt, giải quyết được sự bối rối không cần thiết.
“Vậy thì… bây giờ cô có thể lại cho tôi thêm một liều thuốc giảm đau không?”
William che lại lương tâm của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Đôi mắt màu lam trở nên sâu thẳm, đen như mực.
Khi nghe đến đây, cô ta nhất thời đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Cô ta xem qua gói thuốc thấy không có thuốc giảm đau và thuốc mê, trong lúc này thật sự không biết phải làm sao cho đúng.
“Sao lại không có thuốc giảm đau chứ?”
“Tôi bị dị ứng với thuốc giảm đau, thuốc gây mê nên đã dần dần sản sinh ra kháng thể. Vì vậy David không bao giờ đưa cho tôi những thứ vô bổ đó.
Tôi… không thể sử dụng nó, hiện tại…bg-ssp-{height:px}
tôi thực sự rất đau.”
Anh ta bắt đầu giả bộ đáng thương, ho khan vài tiếng như thể vài giây tới liền sắp chết.
Kỷ Nguyệt Trâm trong lòng rối loạn, cuối cùng không do dự, cúi người hôn xuống.
Đôi môi mềm mại phủ lên đôi môi mỏng của anh ta, môi anh ta hơi khô, mỏng như băng, cô ta có chút sợ hãi, sợ nhiệt độ cơ thể anh ta giảm xuống.
William cảm thấy nụ hôn này thực ôn nhu, anh ta không cần thêm điều gì nữa, như vậy đã rất mãn nguyện rồi.
Mọi thứ cần phải được thực hiện từng bước, nếu hành động quá vội vàng, có thể thực sự phải quay về điểm xuất phát.
Ước chừng được nửa phút cô ta rụt rè thu người lại, khuôn mặt đỏ bừng.
“Được rồi… khá hơn chút nào không?”
“Ừm, tốt hơn rồi.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi… tôi đi lấy chậu nước lau người cho anh, cả người anh đổ đầy mồ hôi rồi.”
Cô ta nhanh chóng bưng nước ấm tới, nhưng ngay sau đó lại gặp phải vấn đề nan giải.
Anh ta không thể cử động, không thể cúi xuống hay đứng dậy được. Làm cách nào có thể lau người chứ?