Chương
Cô ta có thể giúp anh ta lau phần trên cơ thể, nhưng phần thân dưới thì sao?
Ánh mắt cô ta rơi vào khoảng không.
William nhắm mắt lại, thở ra một ngụm khí.
Tiến độ bây giờ thật sự có tiến triển, nhưng ở trong hoàn cảnh này lại có chút lúng túng.
“Tôi sẽ tự mình làm”
Chuyện này, anh ta thật sự thấy rất xấu hổ không muốn tiếp tục lừa cô ta.
“Không được, tôi muốn chăm sóc anh, để tôi làm. Đúng rồi, anh có muốn thay quần áo không?”
“..” Cô thật sự đúng là không biết ngại.
“Tôi và cô, nam nữ khác nhau mà.”
Anh ta bất đắc dĩ nói.
“Nhưng bây giờ anh là bệnh nhân, hơn nữa chuyện này có là gì? Tôi coi anh là bạn tốt nhất của tôi. Yên tâm đi, tôi không dẫn điện với đàn ông đâu, nên không có khả năng xảy ra chuyện gì với anh”
“Hơn nữa, lần trước khi phạm phải sai lầm, bác sĩ David đã dặn dò tôi chăm sóc anh thật tốt. Và lại, hôn cũng đã hôn, anh còn quan tâm đến điều này.
Đầu nói người phương Tây rất cởi mở, anh xấu hổ cái gì?”
“Đến đây đi tôi giúp anh thay đồ.”
Tại thời điểm này, trong suy nghĩ của cô ta, nam nữ không còn khác biệt là mấy.
Như thế nào Thiên Sát Cô Tỉnh, kiếp này không thể có tiếp xúc da thịt gần nam giới.
Cô ta đã nghĩ đời này an phận sống một mình, chết rồi thì làm một hồn ma trinh nữ, nghĩ đến lại có chút chua xót.
Vậy cô ta còn sợ cái con khỉ.bg-ssp-{height:px}
Vết thương của William trở nên tệ hơn, không có cách nào để ngăn Kỷ Nguyệt Trâm lại.
Cô ta trực tiếp xốc chăn lên giúp anh ta cởi quần áo.
Anh ta không có sức ngăn cản chỉ có thể nhìn cô ta hưng phấn cởi quần áo của mình.
“Những chiếc cúc trên quần áo thật sự rất khó cởi. Lần sau anh mặc áo trùm đầu sẽ dễ cởi hơn.”
“Chiếc thắt lưng này cũng thật khó tháo quá?”
“Này? Anh dùng đồ lót nhãn hiệu nào vậy? Khi cầm vào cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng muốn mua cho anh trai OINM William đau khổ nhắm mắt lại, cảm giác… như đang bị đùa giốn.
Cô ta có thật vô tội, vô tội… anh nghi ngờ rằng cô ta đang giở trò.
“Chờ chút, tôi sẽ lấy quần áo cho anh”
Cô ta bước đến lục tung tủ quần áo, không nghĩ tới tay chạm vào một chiếc nút, cô vô tình ấn vào.
“Cạch”
Một tiếng động vang lên, chiếc tủ dịch chuyển, lộ ra lối vào trước mặt, bên dưới có một bậc thang dài, bên trong tối om, không cách nào nhìn thấy bên dưới có cái gì.
Đây là thứ gì.
“Đóng lại.”
Giọng nói lạnh lùng của William từ phía sau truyên đến, cô ta rùng mình sợ hãi, lập tức đóng cửa lại, quay đầu lại thất thân nhìn William.