Chương
“William, chi bằng anh để tôi chết đi, tôi sẽ thấy tốt hơn là việc bị nhốt ở đây, anh muốn bức tôi phát điên sao?”
“Nếu anh còn dám hét lên, nhất định tôi sẽ cắt lưỡi anh, khiến cả đời này anh không thể hét lên được.”
“Anh…
“Tôi nói được làm được.”
Sau khi nói xong, anh ta năm lấy tay Kỷ Nguyệt Trâm rời đi.
Mỗi khi về khuya, anh ta lại bắt đầu ồn ào.
Vì đêm nay Kỷ Nguyệt Trâm ở đây nên anh ta mới xuống đây xử lý, thế mà suýt nữa thì chết ở đây.
Kỷ Nguyệt Trâm đỡ anh ta dậy, rót một cốc nước ấm cho anh ta.
“Kagle… anh ta vẫn chưa chết sao?
Sao anh ta lại ở đây?”
Cô ta không thể không nghỉ ngờ hỏi một cách yếu ớt.
Khi William nghe xong, ánh mắt anh tối sâm lại.
“Anh ta không chết…”
Giọng William khàn khàn, phảng phất một nỗi buồn khó tả.bg-ssp-{height:px}
Sau khi anh ta giết em gái mình, phản bội mình, thế nhưng…
Anh ta vẫn không có cách nào nhãn tâm xuống tay.
Anh ta đau đớn nhắm mắt lại: ‘Cho dù… anh ta có lừa dối tình cảm Charlotte, nhưng… Charlotte lại thực sự yêu anh ta. Cô ấy biết rằng tôi sẽ trả thù, nên… câu nói cuối cùng trước khi em ấy chết là…”
“Cầu xin tôi, không được giết anh ta, không thể để tính mạng của anh ta rơi vào nguy hiểm, và không thể… làm tổn thương anh ta.”
“Ngay cả khi anh ta giết cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn nhớ đến anh ta, bằng bất kỳ giá nào cũng không muốn anh ta bị tổn thương. Đây là lý do tại sao tôi chịu đựng nhiều năm như vậy mà không tìm Kagle trả thù.”
“Tôi không có cách nào khiến anh ta sám hối mà không khiến anh ta bị thương. Bây giờ anh ta đang ở trong tay, tôi sẽ khiến anh ta không phân biệt được ngày đêm, cô độc đến khi chết.
Khiến anh ta không có ai nói chuyện cùng, không có việc gì làm, không biết được ở bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ không làm tổn thương anh ta nhưng nhất định sẽ làm cho anh ta sống không bằng chết.”
“Anh ta thật sự rất kiêu ngạo, lúc trước chưa từng chịu khuất phục, quyền lực đã nuốt chửng anh ta. Hiện tại, ngoài tính cách xấu xa ra anh ta cái gì cũng không có. Ở trong quân đội anh ta là một người lính, cũng là một người có đóng góp lớn cho quân đội. Như thế nào bây giờ chỉ có thể tự mình nói chuyện, cô nói có đáng thương không.”
Một bên là cảm giác thỏa mãn khi trả thù, một bên là nỗi đau mất em gái, hai loại cảm xúc này hòa lẫn vào nhau, vào thời điểm này William không biết mình đã được giải thoát hay đang chìm sâu vào vũng bùn.
Anh ta không biết mình đang trả thù hay đang rơi xuống vực thảm của sự trả thù.
Kỷ Nguyệt Trâm cảm nhận được nỗi đau của anh ta. Nếu anh ta không giết Kagle, anh ta cảm thấy có lỗi với Charlotte,.