Chương
Nhưng nếu giết Kagle… lại càng có lỗi, yêu cầu của Charlott trước khi chết làm William không biết phải làm thế nào.
Cô ta mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy vào lúc này nói gì cũng không thích hợp .
“Hay là… tôi ôm anh một cái, đã lâu rôi anh không được ôm em gái mình?”
Lời này nói ra, đáy mắt William ươn ướt.
Người đàn ông trưởng thành không nên khóc, nhưng khi nghe thấy lời này…
Không được ôm em gái mình trong một thời gian dài.
Lần cuối cùng anh ôm Charlotte, cô ấy yếu ớt thở trong vòng tay anh ta, cơ thể cũng trở nên lạnh hơn.
Đã sáu năm kể từ ngày đó.
Sáu năm… anh ta không còn được ôm Charlotte.
Anh ta nhắm mắt lại, cố nén những giọt nước mắt.
Đàn ông đổ máu không đổ lệ, đường đường là một người đàn ông làm sao có thể khóc như thế.
Anh ta kìm lại nước mắt, cổ họng cứng lại “Có thể chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô ta gật đầu: “Hay là, tôi sẽ mời linh hồn của Charlotte trở về?”
“Không, kỹ năng diễn xuất của cô quá vụng về.”
“Cái gì? Anh biết sao?”bg-ssp-{height:px}
“Sau khi tìm thấy cuốn nhật ký của em ấy, tôi vốn nghĩ rằng cô dựa vào cuốn nhật ký để nói. Trên thế giới không hề tồn tại ma quỷ, lần đó tôi đã nghĩ cô đang lừa tôi. Nhưng… bây giờ tôi tin, cô thực sự có năng lực. Thế nhưng… ngày hôm đó, cô đã lừa tôi đúng không?”
“Sao anh biết?”
“Vì nghĩ là em ấy đã trở lại, tôi mới kích động không nhìn ra sơ hở. Sau này phát hiện ra có rất nhiều điểm không đúng, nhưng tôi vẫn… muốn tin em ấy thực sự đã trở về, trở về… gặp tôi.” Lời nói cuối cùng phát ra, khiến Kỷ Nguyệt Trâm muốn khóc.
Thì ra ngay từ đầu anh ta đã biết đó là giả, cũng không hề vạch trân mình.
Cô ta còn tưởng rằng mình đóng giả rất giống.
Cô ta không nhịn được tiến về phía trước ôm lấy anh ta, an ủi: ‘Charlotte nhất định cũng nhớ anh, nhưng nếu cô ấy biết những năm qua anh sống trong đau khổ, chắc canh ta cô ấy sẽ hối hận và cảm thấy không thoải mái.”
“Người ta đều nói huyết mạch tương thông, nếu cô ấy có đầu thai làm người anh nhất định sẽ cảm nhận được.”
“Phải không… nếu em ấy thật sự có thể cảm nhận được, có thể trở về bên cạnh tôi hay không?”
Giọng anh ta trở nên chua chát.
Khi nghe thấy lời này trong lòng Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy khó chịu.
Cô ta không biết phải nói gì, cuối cùng chọn im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, cánh tay có chút cứng đờ, anh ta mới buông cô ta ra.
“Muộn rồi, nên nghỉ sớm đi.”
“Anh có xe không, tôi muốn mượn xe của anh.”
“Gì cơ?”