Chương
Anh ta tràn đầy tự tin mà cho răng anh ta và William sẽ có một cuộc chiến thật sự, nhưng anh ta không ngờ Harley xuất hiện, cứ như thế giao anh ta cho William.
Kế hoạch bị thay đổi, mọi thứ anh ta lên kế hoạch trước đây đều sụp đổ.
Nhưng anh ta không tự sát, vì anh ta biết rằng anh ta vẫn còn cơ hội.
Có cơ hội, anh ta sẽ trở lại. Vì vậy, bây giờ mới có cảnh tượng này.
Anh ta cười lớn hơn khi thấy William dừng lại.
Đúng lúc này, bên tai anh ta có một giọng nói quen thuộc, rất lâu rồi, đã nhiều năm không nghe thấy.
“Kargel, tôi lạnh quá…”
Nghe xong, anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt đầy sợ hãi.
Anh ta không biết William đã rời đi từ lúc nào, cả tâng hầm tối tăm bây giờ đang ngập trong làn khói mờ ảo.
Đột nhiên, đèn trong hành lang lần lượt tắt đi, cuối cùng chỉ còn một ánh sáng yếu ớt trong ngục tối.
Rõ ràng là chỉ có một mình anh ta ở trong nhà tù sắt, nhưng không biết từ bao giờ lại có thêm một người… con gái.
Cô ấy quay lưng về phía anh ta, cơ thể rách rưới và bê bết máu.
Những vết máu đó đã khô lại và chuyển thành màu son đất, quần áo trở nên lộn xôn, vô cùng xộc xệch.
Go GOI die “Thế nào? Mới vậy đã quên tôi rồi sao? Mấy năm nay anh đều không kết hôn tiếp, không phải đang đợi tôi quay về sao?”bg-ssp-{height:px}
Người đàn ông chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy Charlotte với khuôn mặt tái mét.
Trên khóe miệng cô ấy vẫn còn vết máu tươi, trông rất đáng sợ.
“Cô, không phải bị chính tay tôi giết chết rồi sao?”
“Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi đã không còn là một con người. Anh quên rồi sao? Để đánh bại anh trai tôi, anh đã làm bất cứ thủ đoạn nào, lấy tôi làm mồi nhử, để giết hại anh trai tôi”
“Những thứ này, anh cũng không nhớ sao. Ngay từ đầu anh đã cố ý tiếp cận tôi, giả vờ nhiều năm như vậy, đồ cầm thú! Không biết mắt tôi như thế nào, lại cho rằng anh giống như anh trai của tôi, là kiểu người đàn ông ấm áp tốt bụng như thiên thần. Tôi còn tưởng rằng anh đẹp trai, tính cách điềm tĩnh, là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, có thể đổ máu xông vào chiến trận, dũng cảm, không hề sợ hãi.”
“Thế nhưng mà, trong lòng anh luôn chỉ có quyên cao chức trọng mà thôi…
trong mắt anh chỉ biết có mỗi bản thân mình. Nếu anh chết, cũng không được chết tử tế.”
“Cô… cô câm miệng! Là mấy người… từng người từng người đứng canh ta trước mặt tôi. Chức vị Thượng tướng kia vốn là của tôi. Nếu không phải tôi bị thương không tham gia nhiệm vụ được, anh trai cô làm sao có thể có cơ hội lập được công lao lớn như vậy, từng bước được thăng chức.”
“Tôi coi anh ta như anh trai, nhưng anh ta coi tôi như cái gì, chỉ muốn dẫm lên vai tôi, để tôi mãi mãi là cấp dưới của anh ta. Nếu anh ta ở đó một ngày, †ôi sẽ không bao giờ vượt lên được. Nhà vua chỉ nhìn thấy Thượng tướng quân hàm bốn sao William, chứ có bao giờ nhìn thấy tôi đâu hả? Tôi đổ máu ít hơn anh ta sao? Tôi có giết ít kẻ thù hơn anh †a không? Tôi không không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm.”
“Đừng giấu nữa. Anh thật là quá tham lam và độc ác. Anh làm mọi cách để đạt được mục đích của mình. Anh đã hy sinh vợ, con, đồng đội, sếp của mình…”