Chương
Người con gái trong ảo giác vẫn đang buộc tội anh ta, nhưng anh ta ngắt lời cô ấy rồi hét lên giận dữ: “Nếu tôi biết cô mang thai đứa con của tôi, tôi sẽ không làm gì cả”.
“Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại saol”
Anh ta quỳ rạp xuống đất, ôm đầu đau đớn. “Tại sao… tại sao cô lại giấu tôi? Chẳng lẽ chỉ vì muốn làm tôi bất ngờ? Tôi thực sự không yêu cô. Mọi thứ từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu.
Nhưng… chúng ta ở chung với nhau từng đó thời gian, sao tôi lại không rung động được? Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cô, từ đầu đến cuối kẻ thù của tôi chỉ đó một mình William. “
“Tôi định… âm thầm… âm thầm giết anh ta. Nhưng cô lại phát hiện ra, rồi lại đi báo tin cho anh ta, khiến kế hoạch của tôi bị thất bại… chính vì thất bại nên mới phải giết cô.”
“Cô có biết sau vụ đó, bao lâu tôi mới có thể cầm lại súng không?”
“Tôi sẽ không bao giờ quên bàn tay đã dùng để bắn cô, bây giờ tôi… tự biến mình thành người thuận tay trái, bởi vì mỗi lần tôi nhìn thấy bàn tay phải của mình, tôi lại muốn chặt nó ra.”
“Cô cho rằng… tôi không đau long sao?”
“Tôi cũng muốn rằng lúc tôi ngồi ở vị trí Thượng tướng quân hàm bốn sao đó, cô vẫn có thể ở bên cạnh tôi, không có William, tôi vẫn có thể bảo vệ cô, cho cô một tương lai tốt đẹp hơn. Là chính cô tự tìm đường chết, người phụ nữ ngu ngốc này…”
Kỷ Nguyệt và William đứng trên bậc thềm, nhìn anh ta đang nói chuyện với chính mình, hành động một cách điên cuồng, như thể anh ta đã đánh mất trái tim của mình vậy.
Cô ta không bao giờ có thể ngờ rằng một con thú độc ác, tàn nhãn như vậy sẽ biết hối hận.
Hay là… đêm nào anh ta cũng mơ thấy ác mộng và ngủ không ngon giấc.
Hoặc là, trong lòng anh ta đau khổ, đau vì mất vợ con.
Hoặc là, anh ta thật sự hối hận…
Chỉ là anh ta che giấu quá sâu, cũng giả vờ quá kỹ khiến không ai có thể nhìn thấu được.
Ngay cả bản thân anh ta lúc đầu cũng cảm thấy mình thật tàn nhãn.bg-ssp-{height:px}
Nhưng khi bản thân gặp lại Charlotte, đó là nỗi đau sâu sắc và niềm tiếc nuối nhất trong cuộc đời anh ta.
“Thật không ngờ, anh ta cũng sẽ hối hận.
“Tôi cũng không nghĩ rằng con quái vật này thực sự yêu Charlotte, cũng không phí công trước khi chết cô ấy vẫn xin anh tha mạng cho anh ta.”
William nhìn thẳng vào Kargel, người đang quỳ trên mặt đất, trong bóng tối William không nhìn thấy gì, nhưng anh ta biết rằng lúc này Kargel đang nhìn thấy Charlotte.
“Cô cũng có thể cho tôi gặp cô ấy được không?”
Nói ra những lời này, giọng anh ta khàn hẳn đi.
Lời nói này, vĩnh viễn sâu thảm.
“Tôi cũng muốn nhìn thấy cô ấy, cho dù đó chỉ là ảo giác của mình.”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong, trái tim cô ta khẽ run lên, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta.
William đang nhìn thẳng về phía của ngục tối, cố gắng tìm lại một dấu vết của bóng dáng quen thuộc trong lòng mình.
Cô ta khẽ nói nhỏ: “Anh không nhìn thấy đâu, vì anh không có sợ hãi, cái chết của cô ấy, là một cơn ác mộng.”
“Anh không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi cũng không có cách nào khác để giúp anh. Anh không cần nhìn thấy cô ấy, vì cô ấy luôn sống trong trái tim của anh.”