Chương
“Thật sự là không thể nhìn thấy sao?
Thật sự… rất đáng tiếc.”
Anh ta thu hồi ánh mắt lại, quay người và leo lên bậc thêm, không nhìn quay đầu nhìn lại Kagle thêm một lần nào nữa..
Kỷ Nguyệt Trầm vội vàng chạy theo, nhưng đường ở trong ngục tối, khói mù mịt, trước mặt cô ta đã không có một bóng người.
Anh ta như vừa thoát khỏi một giấc mơ dài, đã lâu rồi không hét lên thống khoái và đau đớn như vậy.
Anh ta không nhận rõ, đó là giấc mơ trong lúc anh ta ngủ, hay… nó là sự thật.
Cô ấy đến từ địa ngục, tố cáo những sự xấu xa của anh ta.
Cuối cùng, anh ta tuyệt vọng, mở to mắt nhìn trong bóng tối, lần này anh ta không buồn ngủ, anh ta đang mong đợi cô ấy xuất hiện lần nữa.
Kagle đã từng tự hỏi mình.
Có hối hận không?
Câu trả lời là… không hối hận.
Bây giờ anh ta đang ngồi ở vị trí mà anh ta mong muốn nhất, nhưng anh ta ta lại không có cô ấy bên cạnh.
Chờ anh ta được thả ra ngoài, sẽ trở lại như ngày xưa, cũng sẽ có đại thần nội các ủng hộ, chỉ cần đại thần cầu xin cho anh ta, ngay cả Harley không có cách nào giết anh ta.
Lần đầu tiên, sở dĩ anh ta bị bắt là vì anh ta không hề có phòng bị.
Nhưng tuyệt đối sẽ không lần tiếp theo.
Anh ta không tin nhà vua, anh ta chỉ †in chính mình.bg-ssp-{height:px}
Khi bọn họ trở lại, William không nói lời nào, chỉ im lặng, cả người như mất hồn.
Anh ta đi thẳng về phòng, khiến cho cô ta cũng không biết phải làm sao.
Do dự hồi lâu cô ta mới quyết định gõ cửa: “William, khi nào chúng ta đi đổi người, tôi muốn đi cùng anh, cùng nhau chiến đấu.”
Trong phòng không có động tĩnh..
Không phải anh taanh ta đang chịu cú sốc quá lớn đó chứ, cứ ám ảnh trong lòng ư?
Cô ta hơi căng thẳng xoay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
Cô ta càng lo lắng, vặn cửa liên tục, thậm chí còn cố gắng cạy khóa, sau một hồi bận rộn, cuối cùng cô ấy cũng phá được khóa cửa. Cô ta nhìn trong phòng, có tiếng động phát ra từ phòng tắm, cô ta không kịp suy nghĩ đẩy cửa bước vào, sau đó nhìn thấy…
William thế mà lại không một mảnh vải che thân, đang đứng bên dưới vòi hoa sen, xối nước lạnh khắp người.
Anh ta quay lưng lại với cô ta, lộ ra bóng lưng dày rộng.
Cô ta có thể nhìn thấy, sau lưng miệng vết thương ngang dọc đan xen, có vết sâu, có vết nông.
William nghe thấy âm thanh vang lên từ sau lưng, xoay người lại nhìn.
Thế là bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như trở nên loãng dần.
Ánh mắt cô ta không chịu khống chế nhìn xuống.