Chương
“Vậy sao? Chúng ta đều là những quân nhân, người lính trung thành không bao giờ thuộc về chúng ta mà là của quốc gia. Chúng ta phải có trách nhiệm với họ, chứ không phải đào tạo họ trở thành thuộc hạ của mình… “
“Đủ rồi, anh bớt ở đây nói nhiều với tôi đi. Anh có tư cách gì? Anh tưởng rằng giống như trước như vậy, còn có thể chèn ép tôi sao? Hiện tại vận mệnh của ai ở trong tay ai còn chưa chắc đâu.”
Kagle thoát khỏi xiêng xích của mình, đắc ý nói.
Anh ta hét lên: “Đi ra hết đi, để ngài thượng tướng trước đây xem thử các người giỏi giang thế nào.”
Từ trong vùng nông thôn hoang vắng, một vài người mặc quân phục răn ri hộ tống David bước ra khỏi.
Miệng anh ta thì bị chặn lại, tâm tình rất kích động, cứ thút thít mãi, mắt cứ nhìn vào bụi cỏ như muốn nhắc nhở rằng trong đám cỏ có mai phục.
“Nhìn cái gì?”
Người giam giữ đánh anh ta một cái thật mạnh, David mới đàng hoàng trở lại.
“Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau buông tay.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh sao?
Nếu tôi để Kagle đi các người sẽ lại hối hận. Các người, người đông thế mạnh, chưa kịp chờ chúng tôi rời khỏi chỗ này thì đã trở mặt, vậy thì tôi làm sao?”
“Tôi không thể nào phó mặc tính mạng cho đám người bỉ ổi các người.
Quang minh chính đại làm quân nhân bảo vệ quốc gia không làm, lại bán mạng làm chó chạy việc cho người khác. Khi các người nhập ngũ, những binh lính đi trước đã dạy dỗ các người như vậy sao? Các người dùng máu và mồ hôi để phản bội tổ quốc như vậy sao?
Giọng nói to lớn vang dội, lời giải thích gây nên một mảnh chấn động.bg-ssp-{height:px}
Những người khác thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều nhìn thấy sự do dự trong mắt người kia.
Thấy thế, Kagle cau chặt mày.
Khí phách khi lãnh đạo cấp dưới của thượng tướng làm mọi người bên dưới kinh sợ.
Thúc đẩy tinh thần, nâng cao nhiệt huyết.
Sắc mặt Kagle khó coi đến cực điểm, nói: “William, anh bớt ở đây tự biên tự diễn. Anh không có tư cách nói điều này, anh cũng đã từng phản bội đất nước. Anh đã thông đồng với bọn khủng bố. Náo đến lòng người hoảng sợ nhưng bây giờ lại ở đây khích lệ lòng người. Không thấy rất nực cười sao?
Nếu không có anh, tôi vẫn sẽ là thượng tướng của họ. Tôi sẽ lãnh đạo những người ưu tú nhất quân đội để phục vụ đất nước. Công lao lẫy lừng những năm nay của tôi đều là đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.”
“Anh đã đánh đổi bằng mạng sống của em gái tôi.”
William đá anh ta xuống đất, những chấm đỏ một lần nữa nhắm chính xác vào điểm chí mạng của anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn phớt lờ nó.
Chỉ cần họ dám bắn, nếu không thể kết liễu cuộc đời anh ta trong vòng một giây thì anh ta đều có thể giết Kagle.
Vì vậy họ không dám hành động hấp tấp: “Đồ súc sinh, anh đang đánh đổi mạng sống của em gái tôi để giành được tất cả những gì anh đang có bây giờ. Nếu không có anh, thì sao tôi phải rời đi? Người em gái thân yêu nhất của tôi đã chết, em ấy lúc chết trong bụng còn có đứa con của anh. Chính tay anh đã giết chết người anh em, người thượng sĩ, vợ và đứa con của mình. “
“Đáng chết, người như anh nên chết đi, sao phải tồn tại ở trên đời làm hại người khác. Kagle, giết người đền mạng, anh nợ em gái tôi làm sao để trả đây? “