Chương
Anh ta hôm nay cứ như biến thành một người khác, hung hăng, nóng nảy, tinh thân suy sụp.
Anh ta năm chặt cổ áo của Kadle, Kagle đã bị đánh đến mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, máu chảy ra từ miệng và mũi.
“Anh giết tôi rồi, anh và David, ai cũng đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây.”
“Hiện giờ tôi sẽ không giết người, nhưng giữa tôi và anh cuối cùng cũng sẽ đi đến kết cuộc đó. Để David đi, đợi tôi ra nội thành, khi đủ an toàn sẽ thả Kagle ra. Các người cũng không đủ tư cách để mặc cả với tôi, bây giờ những người mà các anh trung thành đang nằm trong tay tôi. Nếu đã cam tâm làm chó thì phải có bộ dạng của chó, ngoan ngoãn một chút cho ông.”
Chỉ một cái liếc mắt của anh ta đã làm cho đám người đó kinh ngạc.
Anh ta không giận mà uy, khí chất và hào quang trên người là thứ mà người khác không thể nào bắt chước được.
Những người đó nhìn nhau mà không thể phản bác lại được.
Người bên kia do dự một chút rồi nói: “Không được, nội thành có nhiều người phức tạp như vậy, làm sao tôi biết được anh có báo thù hay không? Tên mập mạp chết bầm này vẫn sẽ ở lại với chúng tôi, khi nào đến địa điểm có thể trao đổi thì hai bên thả người. “
“Được rồi, vậy đi theo tôi. ˆ William quay lại và nghe thấy tiếng thì thầm đau đớn trong miệng David, dường như có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Anh ta nhìn lại thì David đã bị che khuất sau lưng mình, cũng khó có thể nhìn thấy những gì anh ta muốn biểu đạt.
Một đám người rời khỏi trang trại, William lái xe phía trước, ở phía sau có những chiếc xe bám theo sát.
Cuối cùng khi đến một nơi hơi hơi sầm uất, William mới đồng ý thả người.
Hai bên đồng thời buông tay, David vội vàng chạy về phía William.
Bên kia không dám bắn, dù sao những người này đều đã làm giả giấy chứng tử rồi. Ban ngày ban mặt tùy tiện xuất hiện, cũng đã gây ra nhiều phiền toái rồi.bg-ssp-{height:px}
Kagle phun ra một ngụm máu, thì thâm vài-câu với những người xung quanh, sau đó quay đầu lại, mỉm cười một cách kỳ lạ.
William không quan tâm đến anh ta một chút nào, mau chóng xé băng keo trên miệng David.
“Người anh em, không sao chứ…”
Lời còn chưa dứt, David đã vội vàng nói: “Kỷ Nguyệt Trâm Trâm đang ở trong xe của họ.”
“Cái gì?”
Anh ta nhìn chiếc xe mà Kagle đang rời đi, từ kính xe đằng sau có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nanh ta của Kỷ Nguyệt Trâm Trâm.
Miệng cô ta bị bịt kín, hai tay bị trói chặt, cô ta đang đập vào kính một cách tuyệt vọng.
Mắt Kỷ Nguyệt Trâm Trâm ươn ướt, đôi mắt mờ sương trong veo đang cầu cứu anh ta giúp đỡ.
Hóa ra David luôn căng thẳng như vậy chỉ để nhắc-anh ta rằng có ai đó trong bụi cây.
“David, cậu tự trở về đi, tôi sẽ đi theo.”
“Đừng đùa, anh làm sao đuổi kịp?
Bên kia lúc tới đây rõ ràng đã có chuẩn bị. Hơn nữa, anh ta bắt được người, nhất định sẽ lại hẹn anh ra. Chúng ta cần phải bình tĩnh, nếu không cậu sẽ bị Kagle hại chết. Em gái của anh đã chết, chẳng lẽ anh còn muốn xuống dưới với cô ấy sao?