Chương 2940 Khó trách, việc cô ta cảm thấy buồn nôn. Dù mất trí nhớ nhưng bản năng hơn hai mươi năm vẫn còn đó. Cô ta lo lắng gọi cho Hứa Trúc Linh, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của trẻ con. “Xin chào.” “Xin, xin chào, đây có phải là số điện thoại di động của Hứa Trúc Linh không?” “Đúng vậy, mẹ con đang chơi với Cố Niệm Noãn và anh trai con trong sân. Chờ một chút, con sẽ đưa điện thoại cho mẹ con.” Sau đó Cố Hy đưa điện thoại cho Hứa Trúc Linh. “Kỷ Nguyệt Trâm? Có việc gì vậy?” “Tớ bị Kỷ Thiên Minh nhốt rồi, tớ và anh ấy… hóa ra là anh em ruột, tớ, tớ không thể lấy anh ấy.” “Cậu đã nhớ lại sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! “Bây giờ cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cứu tớ ra khỏi đây được không? “ “Chuyện này…” Hứa Trúc Linh có chút khó xử, bởi vì Cố Thành Trung đã nói rõ với cô, tốt nhất là không nên xen vào chuyện của Kỷ Nguyệt Trâm, bởi vì Kỷ Thiên Minh anh ta sẽ phát điên. Hơn nữa anh cũng kết luận rằng Kỷ Thiên Minh sẽ làm loạn lên. “Hứa Trúc Linh, hiện tại chỉ có cậu mới có thể giúp tớ, bằng không tớ cũng không biết còn có người nào có thể cướp người từ tay anh trai của tớ.” Cô ta lo lắng nói: “Cậu cũng biết chúng tớ là anh em ruột đúng không? Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn chúng tớ loạn luân và bị người khác bàn tán sao?” “Chuyện này…” Hứa Trúc Linh còn chưa kịp nói xong, điện thoại di động đã bị lấy mất. “Cố Thành Trung…” Hứa Trúc Linh ngác nhìn anh ta. “Tôi xin lỗi, cô Trâm, trong chuyện này vợ chồng chúng tôi không thể giúp gì được. Ngoài ra, chúng tôi sẽ không tham dự hôn lễ của cô, chúng tôi cũng sẽ không chúc phúc hay hạ thấp chuyện này.” “Anh Trung, anh có thể đừng máu lạnh vô tình như vậy được không, chỉ có hai người mới có thể chống lại anh trai của tôi.” “Cô cũng biết anh trai của cô rất đáng sợ. Kỷ Thiên Minh đã sớm không được bình thường, nếu ai ngăn cản đám cưới này, anh ta nhất định sẽ dốc hết sức trả thù. Trúc Linh rất thiện lương nên cô ấy nhất định sẽ đồng ý, nhưng tôi không làm được. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy, vì bạn bè, mà tự làm khổ mình. Nếu vợ tôi xảy ra chuyện thì cô làm thế nào chịu trách nhiệm với tôi, làm thế nào có thể chịu trách nhiệm với ba bố con chúng tôi.” “Đầu tiên cô ấy là vợ của tôi, sau đó là mẹ của con tôi, cuối cùng là bạn của cô. Vì vậy, tôi xin lỗi, cho dù cô nói rằng tôi máu lạnh cũng được, nói tôi tàn nhãn cũng được, tôi đều thừa nhận.” Nói xong, Cố Thành Trung không chút do dự cúp điện thoại. Anh chạm vào ánh mắt Hứa Trúc Linh, bối rối nói: “Thực xin lỗi, vì đã tự ra quyết định thay em… có phải anh đã quá vô tình rồi hay không?” “Không có, nếu là trước kia khi em giữ trong sạch của một người, em nhất định sẽ không nói hai lời, bất kể Kỷ Nguyệt Trâm muốn giúp gì, em sẽ đồng ý.