Chương 2941 “Nếu chúng ta mới ở bên nhau, em có thể quan tâm đ ến tình bạn hơn là tình yêu.” “Nhưng bây giờ, giữa chúng ta không chỉ có tình yêu, mà còn có tình thân. Anh không chỉ là chồng em, anh còn là bố của con em. Em vấn còn ba đứa con phải chăm sóc, cũng không thể nghĩa khí như trước kia được. Việc anh lo lắng như vậy, không phải cũng là vì con và em sao?” Hứa Trúc Linh mỉm cười dịu dàng, hồi tưởng lại một tuổi trẻ nông nổi. Sau khi làm một người vợ và làm một người mẹ, dường như cô hiểu ra tất cả. Gia đình vĩnh viễn được đặt ở vị trí đầu tiên. Những việc còn lại… có thể tạm gác ở phía sau Sau khi nghe lời được lời này, Cố Thành Trung gắt gao ôm chặt cô vào lòng. “Trúc Linh, kỳ thật ở trong mắt anh em luôn quan trọng nhất, còn lại đều không đáng nhắc đến.” “Nói cái gì vậy, các con thì anh để ở đâu. Hứa Trúc Linh tức giận, trừng mắt với anh. Niệm Noãn và Cố Hy đều đã lớn, có nhiều chuyện điều đã biết, Niệm Noãn rất tỉnh nghịch, mà Cố Hy tuy bằng tuổi nhưng nhưng lại là đứa trẻ sống nội tâm, hiểu chuyện, vấn luôn nhường nhịn và chăm sóc Niệm Noãn. Chỉ thấy, Niệm Noãn và Cố Hy bịt tai lại, Đoàn Tử bên cạnh cũng đang giả vờ làm giống anh chị. Dùng bàn tay bánh bao mũm mĩm của mình áp vào tai, cười ngốc nghếch. “Ây, lúc nào bố ở cạnh nhau Mommy, cũng nói chuyện yêu đương.” ` “Ừ, một ngày bố nói rất nhiều lần.” “Cũng không quan tâm đ ến cảm nhận của chúng ta. Mỗi lần bố đều nói rằng Mommy là chủ gia đình, chúng ta đều là những món đi kèm.” “Ừm, bố còn nói, chúng ta là mua điện thoại tặng kèm tài khoản.” “Ây, còn cùng lúc đưa ba cái, cảm thấy bố không thích chúng ta, chiếm đoạt Mommy.” “Ừm, rõ ràng là không thích. Mỗi ngày Mommy đều chăm sóc Đoàn Tử, bố lại gửi Đoàn Tử cho ông bà.” “Hừm, hai người họ còn tưởng chúng ta không biết hai người họ trốn chúng ta đi nghỉ dưỡng, bỏ lại chúng ta.” “Ừm, bố mẹ thật xấu.” Ngồi ở một bên nghe được những lời này, Hứa Trúc Linh không biết nên cười hay nên khóc. Hai đứa trẻ ngồi trên bãi cỏ quay lưng lại với bọn họ, cùng nhau nói chuyện. Những lời này rõ ràng là nói về bọn họ. Cố Thành Trung mỉm cười, gõ vào đầu bọn nhỏ: “Nếu bố không yêu Mommy, làm sao có các con?” “Bố, bố tốt với Mommy như vậy, sau này con làm thế nào tìm được người chồng tốt như bố đây? “ Niệm Noãn nghiêng đầu, ranh ma thở dài. “Con biết vợ chồng là gì sao?” Hứa Trúc Linh trừng mắt. “Biết nha, giống như bố và Mommyy, giống như bố Diên và mẹ Lê Sa, giống như bố Halley và mẹ Vương phi… giống như… ông và bà, giống như bà ngoại Thiên Kim và ông ngoại Nhâm Thành… rất nhiều, rất nhiều…” “Con… con cũng sẽ giống như bố, trở thành người đàn ông có trách nhiệm” Cố Hy võ ngực nói. “Không hổ là con trai nhà họ Cố.” Cố Thành Trung tay trái ôm Niệm Noãn, tay phải ôm Cố Hy nói: “Nguyên tắc của gia đình này là đàn ông bảo vệ phụ nữ. Ngoài ra, mọi người đều phải bảo vệ Mommy, đã rõ chưa? Bất kỳ là chuyện gì làm tổn thương đến Mommy các con đều không thể làm. Bố không thể chịu được khi Mommy khóc, nhãi ranh các con, nếu dám làm Mommy giận rơi nước mắt, bố sẽ không tha cho các con.”