Chương 3016 “Anh là con trai, em là con gái, ở nhà có thể hôn má. Nhưng khi đi học đừng bao giờ hôn người khác, ngay cả khi đó là bạn tốt của em. Chỉ cần là khác giới, đều không thể.” “Tại sao chứ…” “Dù sao…Chính là không thể.” Cố Hy còn nhỏ tuổi, không có cách nào giải thích thêm nữa, cuối cùng hai má đỏ bừng, ngượng nghịu nói: “Dù sao thì …Chính là không thể! Hôn má chỉ dành riêng cho người nhà, còn hôn môi thì… Giống như bố mẹ vậy, mới được!” “Đạo lý…giống như đạo lý này. Chờ các con lớn lên một chút sẽ hiểu ra mọi chuyện. Cố Hy đã trở thành anh bạn nhỏ trong nhà rồi!” “Nói cho dì biết, sau này con lớn lên muốn kết hôn với người như thế nào? Nhìn con bây giờ bộ dạng khôi ngô, lớn lên chỉ sợ làm chết mê không ít cô gái.” “Lấy người giống như Noãn Noãn vậy. “Tại sao vậy?” “Bởi vì…con không giỏi nói chuyện, còn Noãn Noãn lại rất biết cách nói chuyện, như vậy trong nhà mới có thể vô cùng náo nhiệt.” Cậu ta vừa cười vừa nói. Bản thân Cố Hy sẽ không thể tưởng tượng được, khi còn bé nói muốn tìm một cô nàng giống như Cố Niệm Noãn, khi lớn lên cô nàng đứng trước mặt, cậu ta lại rút lui không dám tiến lên một bước. Cố Hy luôn biết rõ thân phận của mình, cậu ta không phải con ruột của bố mẹ, dù đây là nhà của cậu ta nhưng cậu ta vẫn sợ. Khi lớn lên và năm tháng tiếp tục chồng chất, cậu ta ngày càng hiểu biết nhiều hơn. Cho dù cậu ta đánh đâu thắng đó, nhưng những lời đàm tiếu bên ngoài vân để lại trong lòng cậu ta rất nhiêu mạnh thủy tinh vỡ. Điều duy nhất cậu ta có thể làm là ngăn sự tự ti, biến thành vũ khí sắc bén để làm tổn thương người quan trọng nhất của mình. Gậu ta nhìn Cố Niệm Noãn và mỉm cười ngọt ngào. Đứa nhỏ như cậu ta cũng muốn lấy một người vợ giống hệt bố, cưới một người hoạt bát đáng yêu, ngày nào cũng ở nhà nhìn. “Được rồi, được rồi, chúng ta dọn cỏ đi, không chịu nổi bọn chúng quanh co như vậy” “Noấn Noãn chăm sóc Đoàn Tử, anh đi dọn.” Cậu ta là một người anh trai, đáng phải gánh chịu nhiều hơn. Mà Cố Niệm Noãn cũng rất nghe lời cậu ta, Cố Niệm Noãn nổi tiếng là một đứa nghịch ngợm nhưng đối với Cố Hy thì nói gì nghe nấy. Dương Nguyệt phát hiện ra rằng vừa mới nhổ cỏ một lát, Cố Niệm Noãn đã chạy bộ hết sức tới đây, đưa khăn giấy hoặc nước cho Cố Hy, bộ dáng chăm sóc người rất chu đáo. Nhìn cảnh này, khiến cô ta không khỏi nhớ đến thời thơ ấu của mình. Dương Thiên Minh thường đi làm thêm, học sinh trung học đã đi phụ giúp, vì tuổi còn nhỏ, chủ quán không nhận nên anh ta nhận tiền ít hơn người khác gấp đôi. Mỗi ngày anh ta đều bận đến mười hai giờ khuya mới về, thường xuyên không hoàn thành bài tập về nhà của mình, ngày hôm sau còn bị giáo viên phạt đứng.