Chương 3027 Cô đẩy Dương Nguyệt đi, sau đó quay trở lại ghế sa lon lần nữa, tiếp tục nằm xuống. Cô cuộn người thành một đoàn ngủ trên ghế salon, ngủ rất nông, vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài. Ngay tại lúc này, cô dường như nghe được tiếng mở cửa, đột nhiên giật mình mở mắt ra. Cô lập chạy ra phía cửa huyền quan, nhìn thấy Cố Thành Trung đang đổi giày. “Cố Thành Trung!” Cảm xúc của cô vô cùng kích động, lập tức nhảy phốc lên bám ở trên người anh. “Anh hù chết em, tại sao bây giờ mới trở về. Sao em lại không nghe thấy tiếng xe, anh trở về bằng cách nào? Đúng rồi, anh không sao chứ, anh Quý Khiêm đã đặc biệt tới đây một chuyến, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện, để em nhìn một chút xem anh thế nào…” Trong đầu cô bây giờ có vô số vấn đề chờ anh trả lời, nhưng một giây tiếp theo người đàn ông đã trực tiếp hôn lên môi của cô, tất cả những lời còn sót lại đều bị kẹt ở trong cổ họng. Cô níu thật chặt lấy quần áo của anh, cũng không hỏi gì nữa, anh bình an trở lại là tốt rồi. Anh vẫn mặc bộ đồ khi ra cửa, chỉ là có chút bụi bặm, cũng không biết là đi đến đâu mà bị bẩn. Nụ hôn này kéo dài rất lâu mới kết thúc. Anh vấn chưa thỏa mãn buông cánh môi cô ra, dịu dàng vuốt v e đầu cô: ‘Sao lại không ngủ?” “Chờ anh, anh không trở về em không ngủ được. Mí mắt của em cứ luôn giật giật, may mà anh không sao!” “Em xem, không phải anh đã trở về rồi sao?” “Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.” Cô lẩm bẩm nói đi nói lại mấy chữ này, chợt nghĩ đến cái gì, nói: “Anh vẫn chưa ăn cơm hả, em có chừa đồ ăn tối cho anh, em đi hâm lại cho anh một chút.” “Không cần phiền vậy đâu, anh không đói bụng, anh chỉ muốn nhìn em một chút…” “Như vậy sao được, cơm tối là phải ăn, nếu không đêm khuya đói bụng dạ dày sẽ khó chịu.” Cô vội vàng nói, ngay sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp. Cố Thành Trung đi theo cô, cũng muốn đi vào giúp đỡ nhưng lại bị cô ngăn cản. “Anh không cần làm gì cả, chỉ cần ở chỗ này nhìn em, chờ cơm nóng cho ra nồi là xong thôi.” “Được, anh nhìn em.” Anh tựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong đáy mắt đều là nụ cười ấm áp. “Hôm nay các anh vấn thuận lợi chứ?” “Có người bị thương không?” “Anh không sao là tốt rồi, bọn họ đều đi gặp bác sĩ rồi sao?” “Đi rồi. “Nhất định là anh rất mệt mỏi, nói chuyện cũng chỉ có một hai chữ.” “Linh Linh, em quay đầu nhìn anh một chút đi… Một câu nói này chỉ có mấy chữ, nhưng cũng vẫn rất vô lực, tựa như rất yếu ớt vậy. Cô nghe vậy lập tức xoay người nhìn anh, trong tay cô còn bưng thịt nạm bò anh thích ăn. Nhưng khi quay đầu, bên trong nhà đã trống trơn, chỗ anh vốn đang đứng lại không có một ai cả. Cô lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, kêu lên: ‘Cố Thành Trung? Anh lên lầu rồi sao? Cố Thành Trung…” Dương Nguyệt nghe tiếng cô gọi đi xuống lầu.